“A, kỳ thật lúc trước tôi đuổi cô đi cũng là vì cô bảo mẫu câm kia, ngoài ra tôi đã làm khó cô bao giờ hay chưa? Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại tôi mới phát hiện cô thật ra cũng rất đáng thương, cứ xem như là đền bù cho chuyện cô vừa bị đánh mà giữ cô lại cũng được, dù sao cô cũng thật là tội nghiệp mà, cô hãy ở lại đây đi.”Cô quản gia tự tẩy trắng cho bản thân mình, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không hiểu.“Tôi bị chị ấy đánh, sao cô phải đền bù cho tôi?”Hừ, cơ hội tới rồi.
Cô quản gia cười thầm, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Là thế này, tôi đã tính cho cô ta nghỉ việc rồi, chỉ là cô ta vẫn luôn cầu xin tôi, tôi liền thuận miệng nói một câu, nếu cô chịu đánh Hoa Hoa mười cái tát thì tôi sẽ giữ lại, ai mà biết… Cô ta thật sự vì chuyện này mà không tiếc hi sinh hết thảy.
Thế nên…”Cô ta lại nói tiếp: “Ha ha, cô cũng đừng trách tôi, tôi thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi, không nghĩ tới người câm như cô ta có thể vì muốn giữ công việc mà lại đi đánh cô như vậy.”Đây là thật sao? Chị ấy thật sự vì muốn giữ được công việc mà đánh mình?Không.
Chị không phải là người như vậy.
Không thể nào.“Ha ha, đi ra ngoài xã hội mà muốn sống được thì phải biết dụng tâm một chút, đừng chỉ thấy người ta đối tốt với cô một chút mà đã thật lòng kết giao bạn bè, bây giờ những người sống thật lòng hiếm lắm đấy.” – Hoa Hoa cay đắng thốt lên những lời đạo lý này, bỗng nhiên nhìn chăm chú vào Tiêu Khả Nghiên, không biết trong lòng người chị ôn nhu kia cô đóng vai trò gì đây nhỉ? Cô lại nói tiếp: “Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cô.”“Ha ha, không cần khách khí, cô chỉ cần nhớ sau này đừng đơn thuần như vậy nữa là tốt rồi, tôi sợ cô lại bị người khác lợi dụng.” – Cô quản gia dặn dò xong những lời này liền rời đi.
Khi rời khỏi đó, khóe miệng cô ta vừa vặn nhếch lên một nụ cười đầy nham hiểm.
Không thể phủ nhận chiêu châm ngòi ly gián này của cô ta quả thật đã gãi đúng chỗ ngứa rồi.“Cốc cốc…”“Vào đi.”Nghe vậy, cô quản gia đẩy cửa phòng Tiêu Lâm Na: “Thiếu phu nhân.”Giờ phút này, Tiêu Lâm Na đang cẩn thận chăm sóc hoa lan trong phòng.
Cô ta không quay đầu lại, chỉ khẽ lên tiếng: “Sao vậy?”Mắt lén lút nhìn xung quanh, cô quản gia đóng cửa phòng lại rồi mới nói: “Ban nãy, con câm kia đã tát Hoa Hoa, tôi đoán giữa bọn họ hẳn đã sinh ra hiềm khích rồi.
Hơn nữa, lúc ấy cũng bị thiếu gia nhìn thấy rồi.”“Hả?” – Lâm Na ngừng tay, khóe miệng cô ta cong lên thành một vòng cung, quay đầu lại thong thả hỏi: “Thiếu gia có nói gì hay không?”“Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia không có nói gì cả, nhưng tôi cảm thấy sắc mặt của thiếu gia hình như rất không tốt, có lẽ cậu ấy đã sinh ra bất mãn đối với người câm kia.”A… một mũi tên mà trúng hai đích, vốn dĩ ban đầu cô ta không hề tính toán để cho Hình Thiên Nham chán ghét con nhóc ti tiện kia, không ngờ kết quả lại may mắn thế.
Trên mặt cô ta lại không hề biểu lộ vui sướng, bình tĩnh quay đầu lại, tay cầm kéo tiếp tục chăm sóc hoa lan, miệng nói: “Ôi dào, thật không nghĩ tới, hai người bạn thân sao có thể biến thành như vậy được cơ chứ? Quả nhiên là loại người này không thể chịu nổi chút thử thách mà.”Vốn tưởng rằng, nếu đem chuyện này báo lại cho thiếu phu nhân thì mình sẽ được trọng thưởng, nhưng cô ta không ngờ thiếu phu nhân sẽ nói như thế, cô quản gia kia vẫn theo ý tứ của cô ta mà tiếp tục khua môi múa mép: “Đúng vậy.
Đúng vậy.
Bọn họ đúng là không thể nào chịu nổi thử thách này đâu.
Vẫn là thiếu phu nhân có tấm lòng nhân hậu, bất cứ chuyện gì người cũng đều dùng thái độ nhân từ mà xử lý.”“A…” - Đôi mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Tiêu Lâm Na đem cây kéo đặt lên trên bệ cửa sổ, chậm rãi đi tới trước bàn trang điểm, cầm lấy một cây son còn chưa bóc tem rồi mới nói: “Đây là cây son mà tôi thích nhất nhưng vẫn chưa dùng qua.”Xoay người, cô ta nhìn về phía cô quản gia: “Bây giờ tôi sẽ tặng nó cho cô.” - Dứt lời, cô ta liền ném cây son cho cô quản gia không chút luyến tiếc nào cả..