Khả Nghiên có thể hiểu được loại cảm giác này.
Không một xu dính túi thì rất khó có thể làm anh hùng hảo hán.
Cô hiểu quá rõ ràng tầm quan trọng của tiền bạc.
Hơn nữa, Hoa Hoa đã bị mình làm cho mệt mỏi, nếu không vì mình, Hoa Hoa có thể vẫn đang yên ổn ở trong ngôi nhà này tiếp tục làm việc.
Ôi chao, bản thân thật sự là một ngôi sao chổi.Cô thò tay ra đẩy vai Bạch Hoa Hoa, rồi lắc đầu, xoa xoa đỉnh đầu cô ấy, mở miệng cười."Chị? Ý chị là gì vậy?"Ôi.
Không thể nói chuyện thật là quá bất tiện.
Cô nhíu mày lo lắng, lại lắc đầu, xoay người rời đi.Bất kể như thế nào, nếu chuyện này là do mình gây ra thì chính mình phải tự đi giải quyết, thật sự là có thể cho Hoa Hoa tiền lương hàng tháng của mình, như vậy là cũng có thể đủ tiền lộ phí cho cô ấy về quê rồi, huống hồ hiện tại tiền đối với mình mà nói căn bản cũng không quan trọng.
.Rời khỏi phòng dành cho hầu gái, cô nhìn quanh bốn phía tìm tung tích của cô quản gia, cuối cùng tìm thấy cô ta đang ở trong phòng khách."Hả? Làm cái gì vậy? Đồ câm này?"Lắc đầu giận dữ."Cô nói cái gì cơ, tôi nghe không hiểu.
Cô cho rằng tôi có thể hiểu ngôn ngữ của người câm sao?"Khả Nghiên nắm chặt nắm tay.
Rốt cuộc phải làm sao thì mình mới có thể diễn đạt ý mình muốn nói với người khác, cô giơ tay ra đột ngột nắm lấy cánh tay của cô quản gia.Thấy vậy, con ngươi cô quản gia mở to, còn chưa đợi cô có thể biểu đạt ý tứ của mình, cô ta đã đẩy cô ra: "Cô làm gì vậy? Cái đồ câm chết tiệt này.""Này cô, bình thường cô vẫn xưng hô với người ta như vậy sao?"Một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng từ phía sau truyền đến, cô quản gia lúc này mới ý thức được quay đầu lại: "Thiếu… thiếu gia …"Thật đáng chết, sao lại trùng hợp như thế chứ, thiếu gia lại trở về vào đúng lúc này.“Hừ.” - Hình Thiên Nham hừ một tiếng lạnh lùng, chậm rãi đi đến bên cạnh Khả Nghiên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô quản gia đang đứng đó với nét mặt đang tràn đầy lo lắng: “Thật không ngờ, quản gia Ngô bình thường quản lý các cô như thế này sao.
Xem ra tôi phải nói với quản gia Ngô một tiếng mới được, bảo anh ta người khác thôi.
""Thiếu ...!Thiếu gia, tôi cũng không phải cố ý gọi cô ấy như vậy.
Cậu xem, cô ấy cũng không thể nói chuyện.
Tôi thật sự không biết nên xưng hô với cô ấy như thế nào mới tốt, cho nên mới..."Anh quay người lại, không tiếp tục nghe cô quản gia giải thích nữa, từ từ đưa lòng bàn tay để trước mặt Khả Nghiên."Đây là sao?" - Khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Hình Thiên Nham, anh làm vậy là có ý gì?"Viết tên của cô lên trên lòng bàn tay của tôi."Trong khoảnh khắc, Khả Nghiên có cảm giác xúc động không thể giải thích được.
Mình thật là ngốc quá đi, kể cả mình không thể nói được, không phải là mình vẫn còn có thể viết chữ được hay sao? Vậy mà sao mình lại có thể quên mất điều này cơ chứ.
Mà người đàn ông có vẻ thờ ơ lãnh đạm này, anh không chỉ tâm tư cẩn thận mà còn rất biết cách tôn trọng người khác, cho dù là những người giúp việc tầm thường bé nhỏ không đáng kể gì cũng có thể cho người ta một sự tôn trọng vừa đủ, anh thật sự là một người đàn ông tốt mười phân vẹn mười..