Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

chương 124: 124: 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ôi.

Vậy phải làm sao cho tốt đây?” - Ông ấy nắm chặt tay, cha Hình như phát điên: “Trời ơi, nếu thực sự không đỡ, chúng ta phải đưa Dục Thành đến bệnh viện thôi.”Không.

Không được.

Trong bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn, sẽ khiến Dục Thành mắc bệnh viêm phổi, sẽ càng thêm phiền phức.

Khả Nghiên vội vàng nhặt giấy và bút trên bàn, viết vài chữ rồi đưa cho cha Hình.“Lão gia, thiếu gia bị phát ban, nếu phát ban thiếu gia có thể sẽ phát sốt.”"Có phải như vậy không?"Gật đầu.

Cô cầm tờ giấy trong tay ba Hình, lại viết trên đó: “Con tôi cũng đã từng bị vậy, ông đừng lo lắng, chỉ cần cho thiếu gia uống nhiều nước là được rồi.

Nhớ không được cho thiếu gia uống thuốc, nếu không bệnh phát ban sẽ tái phát lại càng thêm phiền phức.”Cắn chặt môi dưới, cha Hình suy nghĩ một chút: “Được rồi, cô là người có kinh nghiệm, nếu quả thực như vậy thì tôi tạm thời nghe theo cô đã." - Ánh mắt chuyển sang phía Tiêu Lâm Na: “Lâm Na, cả đêm con không ngủ hay sao?”“Không sao đâu ba…”“Được rồi, con mau quay về đi nghỉ đi, hôm nay để bảo mẫu chăm sóc Dục Thành là được rồi.”"Không sao...!Dục Thành như thế này, làm sao con có tâm trạng mà ngủ?"Nhìn thấy Tiêu Lâm Na cố chấp, cha Hình có hơi xấu hổ, con dâu của ông cố chấp không ngủ cả một đêm, thực sự là một người mẹ tốt.Nhưng làm sao cha Hình có thể biết được, Tiêu Lâm Na cũng đã ngủ cả đêm?“Mẹ… Dục Thành hi vọng mẹ trở về ngủ ạ.”Nghe nói trẻ nhỏ đang trong giai đoạn không biết gì, thậm chí còn không nhớ được đồ vật, nhưng Dục Thành lại nói những lời cảm động như vậy, thật sự khiến cho Khả Nghiên ở một bên cảm thán, tuy rằng những lời này không phải nói với mình."Đúng vậy, Dục Thành cũng đã nói con về nghỉ ngơi rồi, con cứ về nghỉ đi Lâm Na, nếu như xảy ra chuyện gì thì Dục Thành sẽ phải làm sao?”“Được rồi, cha, con sẽ nghe người.” - Mỉm cười nhìn Dục Thành đang nằm trong nôi: “Bảo bối, mẹ đi nghỉ ngơi rồi, nếu như không thoải mái chỗ nào thì nhớ gọi mẹ đấy, chờ đến khi con khỏi bệnh, mẹ sẽ dẫn con đi chơi ngựa gỗ, được chứ?”“Dạ, được.”Mọi người lần lượt rời đi, Khả Nghiên cũng vui không tả xiết, không có người ngoài, chỉ có cô và con trai, dù có mệt mỏi đến mấy thì đây cũng là cuộc sống mà cô hằng mơ ước.

Mặc dù tất cả những công lao của cô đều bị người phụ nữ Tiêu Lâm Na kia cướp hết, nhưng khi đối diện với bộ mặt này của cô ta thì cô cũng đã quen rồi, không cần thiết phải trách cứ."Vú em, Dục Thành muốn ra ngoài chơi."Lắc đầu, cô cố ý bày ra một bộ dạng tức giận."Không...!Dục Thành muốn ra ngoài chơi, vú em thường ngày đều yêu thương con nhất, con cũng thích vú em nhất, người mau dẫn con ra ngoài chơi đi mà.”“Con cũng thích vú em nhất…” - Mặc dù trẻ con bẩm sinh rất dễ dỗ người, nhưng câu này khiến lòng Khả Nghiên vui vẻ không tả xiết, có cảm giác ngọt ngào hơn mật..

Truyện Chữ Hay