Lúc này tại quán bar
- “Này cậu không định đến lễ kết hôn của mình à”_Triệt Minh Vũ.
- “Có vẻ cậu khá lo lắng cho tôi nhỉ”_Lãnh Phong Thần
- “Đương nhiên rồi hôm nay là ngày vui của cậu mà định cho đám cưới không có chú rể à?”
- “….”_Lãnh Phong Thần im lặng mà chỉ nở một nụ ba phần giả tạo bẩy phần là khiêu khích.
Triệt Minh Vũ cũng coi như là đoán được Lãnh Phong Thần muốn làm gì.
Anh chắc chắn nếu ai mà đã đụng đến Lãnh Phong Thần thì xem ra số người đó đen rồi.
- “Cậu tính thế nào lão già Diệu Kiến Trung đó rất gian xảo còn dám dùng cô em để thay chị gái gả cho cậu xem ra đúng là không coi cậu ra gì?”_Triệt Minh Vũ.
- “Hừ! Tôi cũng không ngờ lão ta lại dám chơi tôi như vậy.
Đã thế thì tôi lại càng phải cho lão ta mở mang tầm mắt rồi”_ Lãnh Phong Thần uống ngụm rượu những gì anh nói đương nhiên sẽ làm được.
Lãnh Phong Thần nếch miệng cười, ánh mặt tựa như trống rỗng nhưng lại chứ đựng nhiều ẩn ý sâu xa.
“Mà tôi nghe nói con gái thứ hai của ông ta cũng là một đại mĩ nhân nha.
Còn lí do con gái đầu của ông ta không chịu lấy cậu vì cô ta nghe đồn rằng cậu xấu xí mặt mũi đầy xẹo”
- “Cậu lo mà uống rượu đi bớt nói nhảm đi mà theo như cách hiểu của mình thì, cậu đang có hứng thú đối với vợ mình?_ Lãnh Phong Thần.
Triệt Minh Vũ nhún vai một cái.
Cái tên thối tha này, quả nhiên chẳng có óc hài hước gì hết.
Với nhiều năm quen biết cậu ta như vậy, anh rất hiểu rõ tính tình của con người này.
Nếu không, với cái tính xấu đó của Lãnh Phong Thần.
- Theo như cách hiểu của mình thì, cậu đang có hứng thú đối với vợ mình?_ Lãnh Phong Thần.
- Thì ra không phải chỉ có phụ nữ mới nhạy cảm, đàn ông cũng không ngoại lệ! Triệt Vũ chế giễu anh.
“Cậu yên tâm đi, người thật sự khiến cho mình cảm thấy hứng thú hiện tại còn chưa xuất hiện đâu! Nếu có thể khiến cho mình yêu cô ấy, mình tuyệt đối sẽ không buông tay.
Ngay cả khi cậu là tình địch của mình, mình tuyệt đối không nhân nhượng!” Giọng điệu tuy có vẻ như đang nói chuyện đùa, nhưng không hề thiếu đi sự nghiêm túc.
Lãnh Phong Thần liếc một cái, cũng không thèm để ý đến anh ta
“Cậu, cái tên thối tha này, chuyên gia làm mất hứng lời nói của mình!” Triệt Minh Vũ cười cười rồi đấm cho anh một đấm.
Triệt Minh Vũ là bạn thân từ bé của Lãnh Phong Thần hai người họ cùng nhau lớn lên và cùng nhau rèn luyện trong quân đội.
Khi Lãnh Phong Thần được phong làm thiếu tướng thì anh cũng không kém cạnh khi làm thượng tá.
Một giờ đồng hồ sau tại buổi lễ Diệu Hàm Nhi vẫn đứng một mình trên lễ đường đã một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của chú rể đâu.
Diệu Hàm Nhi nghe mọi người đồn đoán rằng anh ta là thiếu tướng vì phải chiến tranh nhiều nên khuôn mặt của anh đã bị hủy dung.
Chính vì như vậy nên Diệu Linh Anh chị gái của cô mới âm mưu cho cô lấy hắn ta.
Trong đầu Diệu Hàm Nhi thầm nghĩ: Chắc cũng tại vì có khuôn mặt bị hủy dung nên không muốn đến buổi lễ này.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ mặc một mình cô tự biên tự diễn ở đây được.
Lúc này một người đàn ông bước từ cổng chính chạy lên khán đài cầm mic nói:
- “Thật xin lỗi bên thông gia và tất cả mọi người có mặt ở đây.
Do hôm nay thiếu gia chúng tôi có việc bận nên không thể đến buổi hôn lễ này được mong mọi người thông cảm cho”.
Ông Lãnh Ngạo bị thằng cháu mình làm cho tức muốn điên lên, ông chạy đến cầm tay cháu dâu mình: “Từ bây giờ ta tuyên bố đây chính là cháu dâu nhà họ Lãnh và ta cũng chuyển cho cháu dâu của ta mười phần trăm cổ phần của ta coi như bù đắp chuyện sảy ra ngày hôm nay”
“Gì chứ vậy cũng hời cho con nhỏ đấy quá rồi”_ Diệu Linh Anh ghen tị ra mặt cô đứng ở dưới không ngừng thấy chướng mắt nếu không nhờ cô nhường thì con nhỏ Diệu Hàm Nhi đấy làm sao được ưu đãi như vậy.
- “Con gái con yên tâm cho dù nó có được chỗ đấy thì đã sao, không phải nó lấy một người chồng bị hủy dung đến nỗi không thể đến đây làm hôn lễ sao”_Lâm Nhược Hồng là mẹ của Diệu Hàm Nhi.
Và từ nhỏ bà ta đã coi Diệu Hàm Nhi như cái gai trong mắt.
Buổi lễ vì không có chú rể nên cũng kết thúc rất nhanh chóng Diệu Hàm Nhi được Khang Dụ là người thân cận đi bên cạnh Lãnh Phong Thần và cũng là người vừa nãy đứng lên khán đài đưa về biệt thự riêng của Lãnh Phong Thần.
Còn ông Lãnh Ngạo vì tuổi cao nên cũng rời đi để người làm ở lại dọn dẹp cục diện.
Diệu Hàm Nhi được Khang Dụ đưa về bằng chiếc bugarti màu xám bạc trên xe cô nghĩ hôm nay nhiều phóng viên và những người có máu mặt trong giới như vậy mà gia đình anh lại rất bình tĩnh như không xem ra gia thế của nhà anh cũng không phải dạng tầm thường.
Đến nơi khi cánh cổng vừa mở ra thì cũng chạy mất tầm mười lăm phút mới đến sân biệt thự.
Hai bên thì được trồng bằng hoa anh đào vì đang là mùa xuân nên Diệu Hàm Nhi ngồi trong xe có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngọt ngào của hoa anh đào.
Khang Dụ mở cửa cho Diệu Hàm Nhi bước vào xung quanh rất là rộng như một cái mê cung vậy.
Anh dẫn cô lên phòng của mình và căn dặn: “Thưa thiếu phu nhân đây là phòng của cô còn nữa bên cạnh sẽ là phòng của thiếu gia và trên lầu là thư phòng của ngài ấy nếu không có sự cho phép của thiếu gia thì cô tuyệt đối không được bước vào bên trong đó dù chỉ một bước.
Bây giờ cô đi nghỉ ngơi đi tôi còn có việc xin phép đi trước”.