Lãnh Phong nhíu mày, cầm đại một tấm ảnh lên.
- Ngốc!
- Cái gì? Anh dám gọi em là ngốc? - Nàng dậm chân, hậm hực nói với hắn.
- Thì em là ngốc mà! Đây là ảnh ghép!
- ...
Chưa kịp phản ứng, Tiểu Vy đã bị hắn bế khoác lên vai hắn.
- Anh làm gì?
- Em uống rượu? - Lãnh Phong cảm nhận được hơi rượu nồng nặc quanh người nàng, lông mày nhíu chặt hơn.
- Phải! - Không hề phủ nhận.
- Chút nữa về anh sẽ xử lý em sau! - Hắn bước ra khỏi lùm cây.
- Lãnh Phong! Ổn chứ? - Lúc này, "Lãnh Phong" quay lại, cười cười.
- Ơ... - Selly kinh hãi nhìn Tiểu Vy đã bị hắn tóm được.
- Cũng được! Cô ngu ngốc mới đồng ý làm theo lời Tiểu Vy! - Khải Bình tháo mặt nạ ra, nhìn Selly đang đứng ngây ngốc kia.
- Không nên lưu cô ta lại! - Lãnh Phong ném lại câu, rồi bế Tiểu Vy rời khỏi.
- Anh không thể làm thế! Cô ta đã giúp em! - Nàng cố gắng vùng khỏi hắn, nhìn Đường Hi đang chĩa súng về Selly.
- Cô ta giúp em chạy khỏi anh, vậy là gián tiếp hại anh rồi! Yên đi! Cô ta mong ước được cưới anh, cho dù là ẩn nấp dưới lớp mặt nạ của em. Đợi đến khi nào em quay lại, cô ta sẽ tự kết liễu em thôi!
- Em có quay lại đâu chứ? Thả em xuống!
- Em lấy rượu đâu ra?
- Không cần anh quan tâm! Thả ra!
Hắn thả nàng xuống, rút dây lưng ra.
- Anh định làm gì? - Tiểu Vy trừng mắt nhìn hắn. Không phải... hắn muốn đánh nàng đấy chứ?
- Không đánh em đâu! - Hắn như đọc được ý nghĩ của nàng, cầm dây lưng quấn quanh hai tay nàng.
- Tạm thời như vậy!
- Này! Sao anh dám trói em? - Hai tay bị trói chặt, nàng ngước lên oán hận nhìn hắn.
Hắn cầm túi của nàng, một tay dốc thật mạnh xuống.
- Súng ngắn, súng ngắm, đạn dược, nước, rượu, máy tính... - Hắn đen mặt nhìn những thứ đồ la liệt dưới đất. Chủ yếu là súng và rượu là nhiều nhất.
Nhìn bộ đồ của nàng, quần sooc ngắn với áo sơ mi của nam nhân. Nhìn nàng gầy đi rất nhiều.
- Đồ ăn đâu?
- Cho Selly hết rồi..
- Em bắn cô ta? Anh đâu có thấy?
Nàng cúi đầu, khẽ cắn môi.
- Ba ngày qua, đạn gần hết, nước chưa hề uống, mà rượu đã cạn sạch. Em nói sao đây? - Hắn từ trên cao nhìn nàng. Ánh mắt có phần lạnh lẽo.
- Rượu rất ngon a! Uống rượu rồi cần gì uống nước nữa?
- Đừng cố biện minh! Có tất cả bao nhiêu chai rượu? - Hắn khoanh tay nhìn nàng.
- Có tất cả... 7 chai a? - Nàng vẫn cúi đầu.
- Sao giờ chỉ còn 2 chai?
- Thì... uống hết rồi vứt đi... không lẽ giữ lại..? - Có ai uống rượu mà để lại chai mang đi không? Chẳng lẽ giữ lại để ngắm? Hay bán lấy tiền?
- Vất ở đâu?
- Em... không biết?
Hắn thở dài, nàng say rồi. Chất vấn người say làm gì chứ?
- Đi về với anh! - Hắn lại bế nàng lên.
- Thu dọn chỗ này đi! Cả cô ta nữa! - Lãnh Phong quay lại nói với Lục Quân.
Nhìn nữ nhân trong lòng gầy đi không ít. Một cỗ chua xót dâng lên trong hắn.
- Uống nhiều như vậy.. Em không sợ sẽ sinh bệnh sao?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tỉnh dậy đã là buổi tối. Tiểu Vy dụi mắt, sờ bên cạnh không có ai, đồ của mình thì đã biến đi đâu mất.
- Aiz! Đồ của mình đâu rồi? - Nàng quấn khăn quanh người, đi đi lại lại trong phòng hắn.
- Hơn 9 giờ rồi... Hắn đi đâu? - Liếc nhìn đồng hồ. Hắn đi đâu mãi mà không có về?
- Cạch cạch!
Tiếng động ở bên ngoài cửa sổ, nàng lúc trước có xem một bộ phim ma. Cứ mỗi lần từ 9 giờ đến 12 giờ đêm, tiếng động ngoài cửa sổ đều vang lên như vậy. Một tiếng là ma xuất hiện, hai tiếng là sẽ có người chết, ba tiếng là nạn nhân mở cửa sẽ chết.
- Ai..? - Nàng hôm trước thì không sao, súng đạn chẳng sợ. Nhưng là ma quỷ thì...
- Tiểu.. Vy! - Một giọng nói vang lên, có chút đứt đoạn.
Nàng vẫn không dám lại gần cửa sổ, đứng ở cửa chính. Cố gắng theo dõi mọi tiếng động:
- Ai vậy?
- Là anh.. Từ Trí..
- Từ Trí? - Tiểu Vy giật mình, vội chạy ra mở cửa.
Vừa mở, một dáng nam nhân đã đổ ập xuống người nàng.
- Á!!
- Tiểu Vy.. Gặp em.. Thật vui... - Từ Trí cười gượng.
- Máu.. Máu này! Anh làm sao vậy? - Nàng nhìn được máu chảy ướt đẫm áo hắn, tâm trí hoảng loạn, hắn bị trúng đạn?
- Ừm! Lãnh Phong truy sát anh.. - Hắn mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt má nàng.
- Tiểu Vy! Nếu anh có chết, em cũng sẽ phải theo anh..
- Anh nói gì vậy? - Nàng vội đẩy hắn ra, lùi lại phía sau.
- Lại đây Tiểu Vy... Giúp anh... - Hắn ôm ngực. Giọng nói đứt quãng.
Nàng hoảng hốt. Thấy hắn lại gần thì vội lùi lại. Khuôn mặt trắng bệch nhìn hắn:
- Tránh xa tôi ra! Đừng lại gần tôi!
Hắn chẳng buồn đến vết thương kia, nói với nàng:
- Tiểu Vy, nếu anh đi thì em cũng phải theo anh!
- Đừng! Từ Trí! Đừng làm vậy! - Nàng nhìn hắn đang chĩa súng về mình. Cảm giác sợ hãi tột cùng.
- Tiểu Vy! Anh xin lỗi.. - Vài giọt nước nóng ẩm chảy dài trên khuôn mặt hắn. Hắn yêu nàng! Mãi như vậy! Hắn đã hối hận khi để nàng đi. Nếu hắn chết, nàng cũng phải chết!
- Đoàng!! - Một tiếng vang lớn. Viên đạn găm sâu vào ngực Tiểu Vy.
- Anh... - Nàng ôm ngực, đau đớn nhìn hắn.
- Anh xin lỗi.. - Hắn nói một câu, rồi gục xuống.
Đau đớn. Không! Nàng không muốn chết! Không muốn! Nàng phải cưới Lãnh Phong! Nàng yêu hắn!
- Phong! Anh ở đâu? - Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng xen lẫn mùi máu. Nàng co ro nằm ở đó, tứ chi không thể cử động được.
- Tại sao những lúc em cần.. Anh lại đi đâu rồi..? - Nàng cười nhẹ. Từng giọt nước nóng ẩm chảy dài trên khuôn mặt. Nhìn mọi thứ dần mờ mờ ảo ảo. Một cỗ đau nhức kèm khó thở truyền đến.
Kết thúc như vậy.. Nàng có đáng? Nàng chẳng thể nói với Lãnh Phong rằng nàng yêu hắn. Chẳng thể nói lời đồng ý khi hắn cầu hôn. Chẳng được bên hắn mặc dù lúc này nàng sắp chết. Chết như vậy... Liệu nàng có đáng?
- Phong... Đến cứu em đi...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Hắn đi đâu? - Lãnh Phong đứng dưới sân, nhìn bao quát một vòng.
- Có lẽ trên phòng Tiểu Vy.. - Tiểu An đứng bên cạnh nói.
Khẽ rùng mình. Lại là cảm giác sáng nay. Hắn nhíu mày. Dập tắt điếu thuốc trên tay nói:
- Chết tiệt! Đi nhanh!
- Tiểu Vy! Em ở đó không? Mở cửa cho anh! - Hắn gõ cửa. Đã vài phút trôi qua. Hắn muốn tự nàng mở cửa, hắn muốn biết nàng vẫn ở đó.
- Bạch tiểu thư! Cô mở cửa đi! - Quản gia Bình bên cạnh lo lắng, khẽ gọi nàng.
- Rầm!! - Cánh cửa mở tung ra. Hắn bước vào phòng.
Đường Hi đưa tay bụm miệng, xám mặt nhìn xung quanh căn phòng. Tất thảy đều là máu. Còn kinh sợ hơn nữa là người ở kia.
- Tiểu Vy.. - Tiểu An sợ hãi, quay mặt vào lòng Khải Bình.
Riêng hắn, vẫn cứ ở đó.
- Vy Vy.. Em ổn không? - Bàn tay hắn run rẩy chạm vào nàng. Lạnh. Thực lạnh.
Hắn nhắm mắt. Đau. Thực đau. Cảm giác chẳng thoải mái chút nào.
- Anh không nên để em một mình!
Hắn ôm nàng, nhìn khuôn mặt xanh xao tuyệt vọng kia. Cơ thể nàng... một chút hơi ấm không hề có. Cơ thể nàng... một chút hơi thở cũng không hề có.
- Lãnh Phong.. Đừng lên kích động quá! Ta nên gọi bệnh viện.. - Khải Bình ôm Tiểu An đang nấc nhẹ trong lòng, ánh mắt cảm thông nhìn hắn.
Hắn mím môi, im lặng nhìn nàng.
Sẽ không!
Nàng sẽ không như vậy!