Ba đứa trẻ khinh bỉ nhìn cô: “Ôi! Đúng là đàn bà!”
Há Cảo buông tay bất lực: “Quả nhiên người đàn ông dám bỏ rơi Búp Bê nhà chúng ta, thật sự đều phải gọi một tiếng đại ca.
Cũng may chúng ta không thừa hưởng chỉ số thông minh của mẹ, bằng không thật sự sẽ có hơi ngốc.”
Bánh Bao gật đầu đồng ý: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Màn Thầu mệt mỏi thở dài: “Không tìm thấy vợ con, người bị tình nghi nhất chắc chắn là Thẩm Giai Kỳ, không hỏi cô ta thì hỏi ai? Hơn nữa lúc ấy Thẩm Giai Kỳ lại mặc váy cưới đi đến buổi lễ, rõ ràng đã biết mẹ không thể đi, nên muốn thay thế vị trí của mẹ.”
“Tự nhiên thấy thương bố quá.” Ba đứa trẻ đồng thanh nói.
Vũ Vân Hân, người đang kéo hành lý, xấu hổ đặt hành lý trở về, ngượng ngùng nói: “Hình như cũng đúng.”
“Khi phụ nữ nhìn vào đàn ông, có thể tin tưởng người đàn ông đó hay không phải nhìn vào ánh mắt của người đàn ông đó!” Ba đứa trẻ nghiêm túc nói: “Chỉ có đàn ông xem đàn ông mới là chuẩn nhất.
Đây rõ ràng là có người muốn chia rẽ quan hệ của bố mẹ.Nếu như chúng con là bố mẹ, sớm đã nói ra mấy câu thân thiết, em có bao giờ nhớ anh không.
Còn hai người thì suốt ngày suy nghĩ lung tung, thật là không có tiền đồ!”
“…” Vũ Vân Hân đột nhiên phát hiện ra trí tuệ của mình còn không bằng mấy đứa trẻ ba tuổi.
Trong bệnh viện, Thẩm Giai Kỳ lướt xem bài đăng của mình trên vòng bạn bè.
Rất nhiều người thích và bình luận ở phía dưới bài đăng.
“Tại sao lại không thấy bạn ở trong bữa tiệc?” Một một người có tên là Meo Meo bình luận.
Thẩm Giai Kỳ phiền muộn đảo mắt: “Không thoải mái.”
Cô ta không thích bị người khác vạch trần, cô ta chỉ thích được người khác khen ngợi.
“Vậy cô đang ở phòng số mấy! Chúng tôi tới tìm cô chơi! Nhân tiện cùng nhau đi dạo phố mua sắm.”
Thẩm Giai Kỳ không kiên nhẫn: “Người này rốt cuộc là ai? Tại sao mãi không dừng lại?”
Người giúp việc ngồi bên cạnh giúp cô ta gọt táo, an ủi nói: “Đừng nóng giận, bác sĩ nói cô nên ngoan ngoãn dưỡng bệnh.”
Cô ta giương mắt nhìn về phía người giúp việc nữ: “Không phải nói đã yêu cầu một trợ lý nam sao? Tại sao lâu vậy rồi vẫn chưa mời đến?”
“Ông Thẩm nói kinh phí có hạn.” Thái độ của người giúp việc đã không còn giống trước kia.
Gần đây nhà họ Thẩm cắt giảm nhân sự trầm trọng, hầu hết người giúp việc đều phải một mình làm hai phần công việc, hiện tại mọi người đều thầm có suy nghĩ muốn từ chức.
“Thật là! Mục Lâm Kiên giống như bị ma nhập vậy, vì một người phụ nữ như vậy mà không nói đến tình cảm gì cả.”
Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Mục Lâm Kiên lại có thể có ý định muốn tự tay giết chết cô.
Khoảnh khắc anh nổ súng, cô ta điều chỉnh lại tâm trạng thất vọng, hiện tại cô ta không dám nghĩ xem anh rốt cuộc có yêu cô hay không.
“Đinh đong!”
Người tên Meo Meo lại bình luận phía dưới trong vòng bạn bè: “Nhanh lên! Lát nữa chúng ta cùng đi ăn thịt nướng với chủ tịch Mục!”
Vào ngày hôm nay của năm trước, cô ta cũng đi bữa tiệc này..