"Cô đều nghe được?" cô gái tên Lý Tinh sắc bén nhìn người giúp việc nhát gan công pgu như mèo cào trước mắt, trong mắt sát khí không che giấu nở rộ, giống như nếu người giúp việc nói một chữ ‘đúng’, cô sẽ trực tiếp đi gặp Diêm Vương tựa như.
Người giúp việc bị khí thế của cô làm sợ tới mức mãnh liệt lắc đầu, chỉ sợ chậm một chút sẽ mất mạng. Là do họ không chút cố kỵ ở nơi công cộng trường nói chuyện chủ tử, cùng cô không có quan hệ, cô chỉ phụng mệnh ra ngoài tìm phu nhân thôi, nhưng lúc này có ai sẽ nói đạo lý với cô, đối với mọi người mà nói, giết một người giúp việc nho nhỏ, căn bản cũng không lạ, cho nên cô rất sợ, sợ hai sát thủ cấp một trước mắt vì để ngừa ngộ nhỡ mà giết chết cô.
Lý Tinh thấy người giúp việc trong mắt tràn đầy sợ hãi, cả đầu lắc sắp rớt, trong lòng hoài nghi nặng hơn, nếu không phải nghe trộm được thứ gì, cô làm gì lắc đầu lợi hại như vậy.
Nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Lý Tinh chợt tiến lên một bước, tay nhỏ bé mảnh khảnh nháy mắt bóp chặt cổ cô hầu gái, nhìn người giúp việc trước mắt không ngừng đỏ mặt, tay cô siết chặt hơn, hi vọng sớm kết thúc 1 sinh mệnh. Cũng không thể trách cô, nếu người trước mắt không chết, như vậy về sau người chết có khả năng là hai người các cô, cô tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một tia nguy hiểm nào tồn tại. Nghĩ tới đây, mắt Lý Tinh càng phát lạnh, nhìn tay nhỏ bé giờ phút này dùng sức so với đàn ông còn lớn hơn.
". . . . . ." Cô hầu gái cảm giác sắp hít thở không thông, nhìn cô gái trước mắt giống như ác ma buông thả sát khí vô tận, bản năng cầu sinh khiến hai tay không kìm hãm được bắt được tay Lý Tinh đang bóp chặt cổ mình, ý đồ thông qua phương thức này lấy được một tia dưỡng khí.
Thấy tình hình này, giọng nói thanh thuý của cô gái nhỏ vang lên, chợt kéo cánh tay Lý Tinh, lo lắng nói: "Lý Tinh, không cần!" .
"Nhưng cô ta nghe chúng ta nói chuyện, nếu để cô ta nói lung tung, tớ với cậu liền xong đời, bang quy cậu cũng hiểu." Lý Tinh nghe giọng khẩn cầu của bạn tốt, tay bóp chặt cô hầu gái buông lỏng một chút, nhưng vẫn không mở ra.
Bạn tốt tâm địa thiện lương, cô hiểu, nhưng giờ phút này không phải xử trí theo cảm tính, cô tuyệt đối không thể để chuyện vừa xảy ra truyền tới tai người kia, không đơn thuần bởi vì sợ bị xử phạt, hơn nữa là không muốn nhìn thấy người đàn ông thần thoại đó chán ghét nhìn mình. Từ lúc nào bắt đầu, cô chỉ hi vọng có thể đứng xa xa nhìn anh, cho dù biết anh đã có vợ, cô vẫn không khống chế được nghĩ đến anh. Yêu một người chỉ cần một giây, nhưng để quên một người lại tốn rất nhiều thời gian.
"Nhưng cậu giết cô ta sẽ có phiền toái, cậu xác định chủ tử sẽ không biết chuyện xảy ra hôm nay? Hơn nữa chúng ta căn bản không cần thiết sát hại người mình, để cho cô ta bảo đảm không nói ra chuyện hôm nay là tốt rồi, cần gì lấy mạng người." Giọng nói thanh thúy không ủng hộ chậm rãi vang lên.
"Ô ô ô. . . . . ." Cô hầu gái có chút hồi hồn, lắc đầu bày tỏ tuyệt đối sẽ không nói ra.
"Cậu xác định cô thề không nói sẽ không nói ? Tâm, cậu nghĩ quá mức đơn giản, chúng ta cái gì cũng có thể khống chế, duy chỉ không có cách khống chế lòng người, hôm nay người này tớ phai giết, ai cũng không ngăn cản được." Lý Tinh nói với cô gái tên Tâm, sức lực trên tay lần nữa đánh úp về phía cô hầu gái.
Cô gái tên Tâm cắn cắn môi, không phản bác được, Lý Tinh nói không sai, cô luôn nghĩ quá mức đơn giản, họ luôn luôn ở trong đao kiếm, một cái sơ sẩy cũng sẽ làm tan xương nát thịt, huống chi làm một sát thủ thì không thể có tình cảm, chỉ có thể trung thành nghe theo chủ tử, nhưng giết người trong bang nên xử lý thế nào mới không bị hoài nghi?
Lý Tinh nhìn hão hữu trầm mặc không nói, trong mắt chợt lóe lên thưởng thức, xem ra tâm cũng không phải mù quáng, giống như nhìn ra nghi ngờ của cô, lành lạnh an ủi: "Đừng lo lắng, tớ sẽ xử lý tốt."
Dứt lời, tay Lý Tinh chợt siết chặt, nếu không phải do bạn tốt phản đối, giờ phút này người giúp việc đã sớm chết rồi, xem ra cô phải hành động nhanh một chút, trễ một khắc là thêm một phần nguy hiểm.
Hồ Cẩn Huyên nhìn tiết mục đang diễn trước mắt, thầm than không thú vị, chưa gặp qua giết người lại dài dòng như vậy. Nếu không tại cô, mệnh cô hầu gái cũng không đến đường cùng, ai kêu người ta đặc biệt ra ngoài tìm cô. Cô ngượng ngùng nhìn người khác gặp nguy hiểm mà không chú ý, huống chi cô hầu gái trước mắt cô có chút ấn tượng, mấy ngày ông xã không có ở đây chính những người giúp việc này đi dạo khắp nơi với cô. Tay cô nhanh chóng lấy mấy miếng lá trúc, lả tả mấy tiếng, lá trúc vô hại nháy mắt giống như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng về phía tay Lý Tinh đang bóp chặt người làm nữ, tốc độ cùng sức lực làm người ta trợn mắt cứng lưỡi, một loại thủ pháp ám khí không luyện hơn tám chín năm không thể đạt tới tài nghệ này.
Mà giờ khắc này đang cảm thấy khoái trá, Lý Tinh cảm thấy sau ót một hồi gió mát đánh tới, thất kinh một cái, cô đột nhiên quay người, chỉ thấy mấy miếng ám khí màu xanh biếc hướng mình bắn thẳng đến, cô chợt buông tay, lắc mình một cái, nhanh chóng tránh né lợi khí.
Nhưng tốc độ lợi khí thật sự quá nhanh, ngay cả bản lĩnh nhanh nhẹn của cô vẫn khiến lưng bàn tay trắng nõn bị lá trúc kéo lê một vết máu.
"Người nào? Ra ngoài!" Lý Tinh nổi giận gầm lên, tròng mắt sắc bén hiện lên sát khí, bắn thẳng về phía Rừng trúc. Trong lòng đã sớm lăn lộn, là ai ở chỗ tối? Đối phương đến tột cùng nhìn thấy gì? Càng thêm làm người ta kinh ngạc chính là lá trúc nhìn như vô hại lại có thể bị đối phương lấy ra làm ám khí, đối phương tuyệt đối là cao thủ thâm tàng bất lộ, xem ra chuyện hôm nay không thể không giải quyết, chỉ là Lý Tinh cô trừ người đàn ông kia cho tới bây giờ không sợ người nào.
Cô gái tên Tâm tròng mắt lo lắng quét hoàn cảnh chung quanh, từ chỗ đối phương phát ám khí, người đó tuyệt đối không đơn giản, đều là lỗi của cô, nếu như không phải do cô không che đậy miệng sẽ không thành như vậy, cô ảo não thầm nghĩ.
"Ba ba. . . . . . Đùa giỡn thật tốt, chỉ là bộ dáng các ngươi là muốn giết người diệt khẩu sao?" Hồ Cẩn Huyên từ góc tối đi ra, vỗ tay, khóe miệng nâng lên ý vị không rõ mỉm cười, mắt liếc người giúp việc đang thở dốc một cái. Sau đó không chút kiêng kỵ quan sát người khiến cô bớt nhàm chán trước mắt, Hồ Cẩn Huyên chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ nhàm chán nhìn những thứ nhàm chán như vậy, chỉ mong là tiết muc này có thể đuổi thời gian nhàm chán.
"Cô là ai?" Tâm thanh thúy nói, trong giọng nói còn có sợ hãi cùng nghi ngờ, những lời này đồng thời là tiếng lòng của Lý Tinh. Họ âm thầm quan sát Hồ Cẩn Huyên, một khắc thấy Hồ Cẩn Huyên xuất hiện họ căn bản không nghĩ đến người vừa phát ra ám khí lại là một cô gái tuyệt mỹ, không thể phủ nhận cô so với những phụ nữ họ đã gặp đều mỹ hơn, khí thế hơn. Chỉ là cô ở trong bang có vai trò gì, chẳng lẽ vừa tới sao? Nếu không dựa vào bản lĩnh của cô, họ không thể nào không biết cô.
Ở nơi này ngắn ngủn mấy giây, mọi người đều theo đuổi suy nghĩ của mình, Lý Tinh đột nhiên nghĩ đến cái gì, tay chân nhanh chóng tập kích Hồ Cẩn Huyên, ra tay mau, hung ác, chính xác!
Trong mắt Hồ Cẩn Huyên không có chút kinh hoảng, chỉ là đứng nhàn nhạt cười, tựa hồ đối với việc đối phương đột nhiên ra tay không hề nghi ngờ, cô không tránh né tiến lên cực nhanh, sức lực hung ác trí mạng.
Chân và chân, tay và tay ngoan lệ tập kích, một cuộc so tài chính tức diễn ra, tay chân linh hoạt ai linh hoạt hơn, sức lực lớn hơn, đầu óc chuyển được nhanh hơn, chính là người thắng.
Lý Tinh không ngờ chỉ một chiêu, trong lòng cả kinh, vừa nãy ám khí đối phương lợi hại cô đã biết, cho nên giờ phút này cô không dám khinh địch, nhanh chóng giơ tay ngăn chiêu tiến công của Hồ Cẩn Huyên, sau đó lui thân đá một cú trên không ——
Hồ Cẩn Huyên cười nhạt một tiếng, ngay sau đó cô nhằm thẳng cổ họng đánh tới, bước chân cực nhanh, mang theo một cỗ tấn công cường đại, cô đã lâu không luyện tập qua, mấy ngày nay ở chỗ này hết ăn lại ngủ, hoàn toàn là cuộc sống của heo, hơn nữa ngày đó bị Vệ Thanh Nhiên đánh bại vẫn khiến cô dị thường nổi giận, đang lo không có ai cho cô phát tiết.
Lý Tinh trong mắt kinh ngạc, chưa bao giờ gặp đối thủ mạnh như thế, cảm thấy thế công đột kích, phản ứng phòng ngự trơi sinh giúp cô nhanh chóng né tránh, sau đó nàng cánh tay dài mảnh khảnh liền nắm chặt cánh tay Hồ Cẩn Huyên, muốn mượn lực kiềm chế đôi phương.
Đứng một bên, Tâm ngây người, cô không nghĩ người con gái trước mắt, nhìn dáng dấp văn văn nhược nhược, kiều tiểu thương người, võ công lại tốt như vậy, xem bộ dáng hai người, cho dù các cô liên thủ cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Đánh hồi lâu, Hồ Cẩn Huyên đưa ra kết luận,cô gái trước mắt cũng không đủ tư cách là đối tượng luyên tập của cô, xem ra sau này tìm ông xã để luyện tập tương đối tốt, trình độ tăng lên cũng nhanh, dù sao công phu của anh, đêm hôm đó cô thấy rất rõ ràng .
Hồ Cẩn Huyên chợt dùng sức đánh rơi cánh tay Lý Tinh, lưu loát né người sang một bên, một cái tay khác linh hoạt đánh úp tới một huyệt vị của Lý Tinh, chỉ thấy sắc mặt Lý Tinh đột nhiên phát sinh biến hóa, mồ hôi hột từ cái trán chảy xuống!
Hồ Cẩn Huyên một quyền này vừa ngoan vừa chuẩn, đánh vào huyệt vị trên trên thân, đau đớn mãnh liệt nhanh chóng tập kích, Lý Tinh từ từ cuộn trên mặt đất, cô tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén như một sát thủ hung ác——
Chỉ thấy cô đưa tay đột nhiên nắm tóc Lý Tinh, thanh âm băng hàn như tháng chạp chất vấn: "Cô rất phách lối nha, chỉ là không biết cái gì khiến cô đối với tôi đột nhiên nổi lên sát ý đây?"
"Dừng tay! Thả cô ấy ra, cô ấy không cố ý." Giọng thanh thúy nháy mắt lo lắng vang lên, cô bây giờ không có biện pháp nhìn thấy bạn tốt bị người khác bắt còn thờ ơ, Lý Tinh rơi trong tay cô gái tuyệt sắc trước mắt, hoàn toàn đều do cô.
"Dừng tay? Nhưng vừa rồi cô ta ra tay vô cùng ngoan lệ, rõ ràng chính là muốn đưa tôi vào chỗ chết." Hồ Cẩn Huyên cười như không cười nói, nếu đối phương chỉ là vui đùa một chút, cô cũng cho qua, nhưng cái tên Lý Tinh này nhìn thấy mặt mũi cô, có một tia nghi ngờ, sau đó tràn đầy sát khí tấn công cô, Hồ Cẩn Huyên không hào phóng đến mức bỏ qua cho kẻ địch của mình.
Lý Tinh căn bản cũng chưa đáp lại, chỉ thấy cô vừa ngẩng đầu, trong tay áo một cây ngân châm thẳng tắp hướng Hồ Cẩn Huyên bắn ~ ra ——
Hồ Cẩn Huyên cả kinh, lập tức tránh né, ngay sau đó tay cô quấn lên cổ tay đối phương, đối phương phản ứng trước, dùng sức thoát ra ngoài! Ngay lúc cô nghĩ một chiêu đem Lý Tinh bắt lại thì một cỗ hôn mê khổng lồ đánh tới, làm cô không đứng vững, đột nhiên quỳ một chân xuống đất!
Ngay sau đó, Hồ Cẩn Huyên liền cảm thấy dạ dày truyền đến một hồi co rút mãnh liệt, cảm giác ác tâm làm cô càng thêm vô lực ——
"A ——" cô nhanh chóng xoay người lấy tay che môi, nôn ọe thiếu chút nữa muốn mạng cô!
Tại sao có thể như vậy? Cô đây là thế nào?
Hồ Cẩn Huyên còn chưa kịp hiểu rõ, Lý Tinh đột nhiên tiến lên, một tay giao chế trụ tay cô dùng sức phản khãng, một tay khác không biết từ đâu cầm lên một cây súng lục nhắm vào huyệt thái dương cô ——
Cô rên lên một tiếng, bả vai giống như có loại đau nhức giòn tan, muốn giãy giụa nhưng khó chịu trong cơ thể khiến cô không biết phản ứng thế nào.
Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể