Vợ Yêu Của Thống Đốc Ngày Ngày Muốn Vượt Tường

tiểu nguyện 1 bão 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiểu Nguyện, đừng sinh đứa bé ra."

"Tiểu Nguyện...!Xem như anh cầu xin em, đừng sinh đứa bé.

Anh có thể không có con, nhà họ Tiêu có thể không có người thừa kế."

"Nhưng anh, anh không thể sống thiếu em."

Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy gò ốm yếu nọ.

Bàn tay vô thức siết chặt lấy giấy xét nghiệm ban nãy vừa nhận được từ bệnh viện.

Ông trời đúng thật biết cách trêu chọc anh và vợ mình.

Cả hai ao ước có một đứa con, ao ước có một gia đình hoàn chỉnh.

Tiếc rằng, Ôn Nguyện từ nhỏ tim đã không được khoẻ mạnh.

Chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, huống chi là việc nguy hiểm như sinh con đẻ cái.

Tiêu Hàn và vợ mình Ôn Nguyện đã quen biết nhau từ rất lâu về trước.

Với tính cách dịu dàng ấm áp của mình.

Cô đã dễ dàng chinh phục trái tim của Tiêu Thống Đốc danh tiếng lẫy lừng khắp Long Thành.

Vì thân phận thấp kém của Ôn Nguyện nên anh không có cách nào đường đường chính chính dùng kiệu người khiêng rước cô vào Tiêu phủ.

Tuy danh không chính, ngôn không thuận ngồi vào vị trí Nhị Phu Nhân của Tiêu Phủ.

Nhưng hết thảy yêu thương sủng nịch Tiêu Hàn đều giành hết cho cô.

Có Tiêu Nhị Phu Nhân, nhưng không hề có Tiêu Đại Phu Nhân.

Anh làm tròn lễ hiếu không để gia tộc mất mặt.

Cũng làm tròn chữ tình mà bản thân giành cho ái nhân trong lòng.

"Tiêu Hàn, em không thể."

"Chúng ta chờ đợi sự xuất hiện của đứa bé này đã rất lâu rồi.

Em không muốn, đã đến tay lại vụt mất."

"Càng không đủ nhẫn tâm để chính tay sát hại cốt nhục của mình."

Tiểu Nguyện khẽ mỉm cười, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại cứ thế đưa đến dịu dàng xoa nhẹ lên trán của đối phương.

Đôi mắt đen huyền cứ thể tràn ngập yêu thương vô bờ bến giành cho sinh mệnh nhỏ bé đang dần hình thành trong bụng.

Là hy vọng.

Là niềm tin.

Cũng là món quà mà ông trời giành cho cô và Tiêu Hàn.

Váy trắng tinh khiết trong trẻo trên người cứ thế phất phơ trong gió.

Thân thể đơn bạc gồng gánh trên vai hết thảy ủy khuất cùng đau thương.

Ôn Nguyện từ nhỏ đã bị phụ mẫu vứt bỏ, sau này lưu lạc đầu đường xó chợ.

Không có người thân, không có người thương.

Đêm rét ngoài trời rơi xuống những trận tiết nặng hạt.

Cô cứ thế chân trần dẫm lên, lạnh đến run cả người.

Từ trên xuống dưới chẳng có thứ gì ủ ấm bản thân.

Mặc cho thân thể có trở nên lạnh cóng, vòng tay của cô vẫn ôm chặt lấy chú chó nhỏ không buông.

Dùng áo khoát duy nhất trên người bao bọc xung quanh nó.

Đây là do Ôn Nguyện quá ngốc hay là quá tốt bụng.

Không trách được cô, chỉ mới tuổi đã không còn ai chăm sóc.

Ôn Nguyện nhìn thấy hình bóng của bản thân bên trong chú chó nhỏ kia.

Cô không muốn bản thân đó của cô phải chịu phải những nỗi đau mà bản thân cô trong quá khứ từng nếm trãi qua.

Khi đó, Tiêu Hàn vừa tròn tuổi.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương ấy cùng với một tâm hồn trong sáng tốt bụng.

Anh đã đưa cô trở về nuôi dưỡng như em gái, nhưng loại tình cảm ấy ngày càng nảy sinh nhiều biến cố.

Đặc biệt chính là, người mà anh luôn giữ khoảng cách rõ ràng kia.

Vậy mà với một cách nào đó anh lại đem lòng yêu cô.

Yêu đến mức muốn đem tim mình moi ra tặng cho đối phương.

"Ôn Nguyện, lần này anh sẽ không thuận theo ý em.

Đây là mạng người, không phải trò đùa.".

Tiêu Hàn giận dữ siết chặt lấy cổ tay của cô, lực đạo ban đầu hệt như muốn nghiền nát đối phương thành bột mịn.

Nhưng lý trí của anh kịp thời ngăn cả, tay nhanh chóng rút trở lại.

Ánh mắt tựa hồ như có một màn sương dày đặc che phủ.

Không cách nào dám đối diện với người trước mắt.

Anh chưa từng lớn tiếng với cô, càng chưa từng mạnh tay với cô.

Giờ đây lại mất kiểm soát như vậy.

"Tiêu Hàn.

Mạng của em là mạng, vậy mạng của con chúng ta là gì?"

Ôn Nguyện không có lòng muốn oán trách Tiêu Hàn.

Cô chỉ muốn khiến anh suy nghĩ thoáng hơn mà thôi.

Cô sợ, rất sợ.

Nếu như đứa trẻ này thật sự đoạt đi tính mạng của mẹ mình.

Cô sợ chồng của cô, cha của đứa bé sẽ không cách nào tha thứ...!

Ôn Nguyện không muốn cốt nhục của mình phải trãi qua những gì mà mẹ nó từng trãi qua.

Nghĩ đến đây thôi lồng ngực cô liền nhói đau.

Sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt bệnh trạng.

Doạ cho Tiêu Hàn gần chút nữa đã nổi điên lên.

"Là anh sai, là anh sai...!Tiểu Nguyện em bình tĩnh, mau thở đi.

Nhanh lên, anh đi tìm thuốc cho em."

...

Tui để mọi người lựa chọn, mà mọi người ai cũng chọn hết.

Cái đồ tham lam hmm, nên tui sẽ tựa quyết định vậy...!

Do rất nhiều truyện bên enovel đang đợi tuii viết, nên tui sẽ cố định lịch truyện bộ này nhé.

,, vào lúc h-h đăng mà app khi nào duyệt có trời mới biết.

Tui thì tui bó tay á, nên là có trễ cũng đừng đi kiện tụng tuii.

Tui hơi bị đáng sợ, tui cắn gòi la.

Nếu thấy thích truyện thì vote và theo dõi nhé, hãy cmt lành mạnh và góp ý.

Sau này sẽ xuất hiện vài nhân vật hãm lờ một chút nhưng cũng đừng văng tục chửi nhen.

BÃO LẦN SAU VOTE ( chứ mn đáng sợ quá, vừa bão xong mà đã phải bão tiếp.)

HOẶC K THEO DÕI:.

Truyện Chữ Hay