"Tội nhục mạ đại soái thì không thể tha thứ, trói ba người bọn họ lại cho tôi, dẫn đi."
Tiễn Kỳ vừa chửi xong chỉ thấy cái người đại soái mà bọn họ nói đang ngồi ở bên trong xe khoát tay áo một cái lập tức có mấy quân lính đi lên giả bộ như thật sự muốn bắt ba người Triển Thất các cô.
Bây giờ Triẻn Thất chính là đang giả bộ làm một tiểu thư khuê các, cho nên đứng ở đó không có biểu hiện gì, nhưng mà ̣Tiễn Kỳ và Long Mai cũng không phải là ngồi không, ba năm qua nhưng là được nuông chiều thành thói quen kiêu ngạo, quản ngươi là đại soái hay tiểu soái gì đó đều đi tìm chết. Cho nên khi mấy người quân lính đó đi tới thì liền bị xui xẻo, một người mới vừa đến gần đã bị hai người các cô một cước đá bay.
Người của phủ đại soái cũng không phải là ngồi không, vừa nhìn thấy người của mình bị khi dễ liền nhìn coi nên đánh trả thế nào, lập tức một nhóm người cầm súng tự động chỉa vào ba người các cô.
"Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi nói với đại soái một chút, bọn họ chính là người của Chu Tước môn, hôm nay không hiểu chuyện xúc phạm đại soái, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, ngày khác nhất định nhất định sẽ đến nhà tạ tội."
Ngay lúc hai bên đang căng thẳng thì Trương đường chủ đã đi tới, đưa cho đại binh dẫn đầu một ít đồng bạc để cho cậu ta trở về nói tốt một chút.
"Rất xin lỗi, tiểu nhân cũng là nghe theo lệnh của cấp trên ma làm việc."
Nghe Triển Thất đáp nhìn một chút, kỷ luật quân đội nghiêm minh, hơn nữa không nhận hối lộ hay quà tặng thì xem ra đại soái của bọn họ cũng không phải là một người đơn giản.
"Trung đội trưởng Lý, qua đây."
"Ba vị, thật sự xin lỗi, đại soái muốn mời ba vị tiểu thư đi đến phủ của đại soái một chuyến."
Người đại binh lúc nãy còn rất nghiêm túc đó, sau khi bị người ngồi bên trong xe gọi đi một cái lúc quay về thái độ cũng thay đổi, chỉ là mặc dù trở nên rất khách khí nhưng vẫn không mất phong thái của một người quân nhân.
"Các người dẫn đường đi, chúng tôi sẽ lái xe đi ở phía sau."
Triển Thất ngầm liếc mắt nhìn Tiễn Kỳ một cái, bây giờ các cô vẫn không thể để lộ thân phận, hơn nữa cũng không biết đại soái này là người ra sao, mục đích à gì nữa, cho nên trước hết đi theo rồi nói sau. Căn cứ vào hành vi của mấy người đại binh lúc nãy mà nói, đại soái này chính là làm bạn bè thì sẽ tốt hơn so với làm kẻ thù.
"Ba vị tiểu thư, cứ để tôi lái xe đi."
Trung đội trưởng Lý không nói hai lời liền đi đến vị trí của người lái, ba người Triển Thất chỉ có thể ngồi cùng nhau ở phía sau.
"Chú Trương, làm phiền chú trở về nói với đại ca tôi một tiếng, tôi đển hủ đại soái một chút sẻ lập tức trở lại."
Sau hôm nay Triển Thất tin rằng bọn họ sẽ nói với Lâm Phong, hơn nữa, cô chính là bị người của đại soái mang đi, cho nên Lâm Phong cũng sẽ không nói gì, đại soái này ở bến Thượng Hải là người rất có thế lực.
Phủ Đại soái cũng không nằm ở trong thành, mà là nằm ở một nơi gần ngoại ô, tất cả phủ đại soái chiếm diện tích rất lớn, đủ để thấy được thế lực của đại soái này lớn bao nhiêu.
"Hai vị tiểu thư này xin theo ta đến đây."
Ba người các cô đi vào phủ đại soái cho đến khi xuống xe không có nhìn thấy qua bộ dạng của đại soái, chỉ lá sau khi xuống xe liền lập tức được một ít người hầu đi lên chỉ đường.
"Triển tiểu thư, đại soái của chúng tôi muốn gặp một mình cô."
Ngay lúc Triển Thất cùng với Tiễn Kỳ và Long Mai đi đến chỗ giống như thiên sảnh thì bị trung đội trưởng Lý gọi lại.
"Tại sao lại phải tách ra, ba người chúng tôi làm sao lại không thể đi chung với nhau."
"Thật xin lỗi, đại soái chỉ muốn gặp một mình Triển tiểu thư."
Bây giờ đang ở trên khu vực của người khác tất nhiên phải nghe theo lời của bọn họ, cho nên Triển Thất liền trực tiếp đi theo Lý Liên.
Triển Thất đi theo hắn một lúc thì cảm thấy có chút không đúng, hai người bọn họ cũng không có dừng lại ở phía sau phòng, mà là đi thẳng qua trực tiếp đi tới phía sau. Triển Thất âm thầm mang theo bên người cây súng lục mini cầm tay, đây là do cô giữ lại để bảo vệ tánh mạng khi đến Chu Tước môn sẽ dùng đến, không nghĩ tới lại nhanh như vậy lại phải dùng đến.
"Triển tiểu thư, đại soái ở bên trong, mời ngài vào."
Mặc dù bây giờ không phải là ở Chu Tước môn nhưng Triển Thất cũng có thể giữ vững khiêm tốn, giả vờ thành bộ dạng của một tiểu thư khuê các.
Sau khi đến ngoài cửa của đại soái Lý Liên Trường nghi hoặc liếc mắt nhìn Triển Thất một cái, ngoại trừ bên ngoài xinh đẹp ra không có chỗ nào không giống, đại soái làm sao có thể coi trọng cô ấy chứ. Ở trong thư phòng cũng chỉ có đại soái và Tiễn đốc quân mới có thể đi vào, bây giờ lại để cho một cô gái vào đây, chẳng lẽ đại soái coi trọng cô ấy? Chỉ là cả bến Thượng Hải có biết bao nhiêu phụ nữ muốn bò lên giường của đại soái, làm sao có thể cảm thấy hứng thú đối với người phụ nữ nàychứ?
Triển Thất cũng không biết Lý Liên Trường đang nghĩ cái gì, bây giờ cô đang âm thầm suy nghĩ cách làm sao để đối phó với đại soái này.
"Cốc...cốc"
Mặc kệ như thế nào nếu như đã đến đây thì phải nên gặp mặt anh ta, cho nên sau khi Triển Thất chuẩn bị tốt thì gõ vài cái lên cửa. Chỉ là một lát sau ở bên trong cũng không có người trả lời, lúc nãy Lý Liên Trường kêu cô trực tiếp đi vào, như vậy mở cửa đi vào là đượcrồi.
Triển Thất thử một chút, cửa không khóa xem ra vị đại soái kia đúng là đang ở bên trong, chẳng lẽ anh ta là người câm? Cho nên gõ cửa mới không có trả lời.
"Bịch, bịch."
Triển Thất đẩy cửa đẩy cửa đi vào cũng không có nhìn thấy người nào đó ở bên trong phòng, nhưng vào lúc này cô cảm giác được ở sau lưng có người đang đến gần cô, lúc đối phương sắp ôm lấy cô thì cô liền xoay tay lại tát một cái, sau đó một cái ném cái người đang có ý đồ muốn phi lễ với cô qua vai, tiện tay cầm súng chỉa vào đầu của đối phương, động tác lưu loát liền mạch thật sự đẹp trai.
"Là anh."
Lúc Triển Thất lấy súng chỉa vào đối phương muốn gặng hỏi liền nghe được một giọng nói quen thuộc, giọng nói này mặc dù ba năm chưa từng nghe đến, nhưng mà một chút cũng không cảm thấy xa lạ, giống như là ngày hôm qua mới vừa được nghe vậy.
"Lão đại."
Người này không phải là ai khác, mà chính là Văn Nhân Mạc, buổi sáng hôm nay lúc anh đi ra ngoài vừa đúng lúc ở trên đường nghe được âm thanh của Tiễn Kỳ, vốn nghĩ rằng là ảo giác, nhưng mà sau khi vừa nhìn về phía bên đó thì tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Người đứng ở phía sau Tiễn Kỳ không phải là người mà ba năm nay anh luôn nhớ mong sao, hôm nay tuy là cô đồ của con gái nhưng mà liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra, ba năm không gặp cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người .
Anh vì không muốn để cho người khác nghi ngờ cho nên để cho cấp dưới mang ba người các cô đến, không nghĩ tới Lý Liên Trường hiểu sai ý của anh thiếu chút nữa xúc phạm đến cô, sau khi vất vả mới mời lại được thì anh đã nhanh chóng trở lại thư phòng để chờ cô. Mặc dù chỉ có thời gian khoảng phút nhưng mà anh cảm thấy so với thời gian ba năm còn dài hơn, đến khi cô đi vào phòng thì anh vốn định ôm lấy cô từ phía sau nhưng không nghĩ tới bị cô cho một cái tát còn một phát ném thẳng qua vai, xem ra mấynăm nay công phu của cô lại tiến bộ rất nhiều nha.
"Lão đại, thật sự là anh, anh làm sao lại ở đây, ngô.... ....."
Không đợi cho Triển Thất nói xong Văn Nhân Mạc đã ôm cô vào lòng rồi hung hăng hôn cô, anh vô cùng nhớ cô cho nên cũng không có khống chế được, hận không thể đem cô dung hợp vào trong cơ thể của mình thì mới có thể bày tỏ hết nỗi khổ tương tư được.
Triển Thất không nghĩ tới sẽ gặp được Văn Nhân Mạc, mãi đến khi cô bị anh ôm vào trong ngực rồi hôn lên thì mới cảm giác được đây không phải là giấc mơ, găp được anh là sự thật. Cô cũng bắt chước Văn Nhân Mạc hung hăng hôn trả đối phương, hai người bọn họ cũng không phải là hôn môi mà hoàn toàn là một loại phát tiết, phát tiết hết tất cả nhớ mong trong khoảng thời gian xa nhau này.
"Hô..."
Qua một lúc lâu Văn Nhân Mạc mới buông Triển Thất ra, Triển Thất bị hôn cũng sắp không có thở được, lúc Văn Nhân Mạc buông ra mới nằm ở trong ngực của anh thở hỗn hển.
Nhìn trong ngực mình, sắc mặt của Triển Thất đỏ lên môi cũng bị hôn đến sưng đỏ, Văn Nhân Mạc lại muốn hôn tiếp, thật tốt thưởng thức mùi vị của cô.
Chỉ là nếu như đã gặp nhau rồi thì cũng không cần vội như vậy, thật tốt suy nghĩ đến cô gái trong lòng, ba năm không gặp cô cao lên một chút, cũng thành thục lên rất nhiều. Từ sau lần đầu tiên gặp nhau cho tới bây giờ Triển Thất chưa từng mặc đồ của con gái trước mặt của Văn Nhân Mạc, mặc dù ba năm trước đây khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nàng chính là mặc đồ con gái nhưng lúc đó không có mặc quần áo, hơn nữa lúc ở trên giường làm sao còn có thể cẩn thận đi xem xét coi đồ của đàn ông có gì khác hơn so với đồ của con gái chứ.
Triền Thất mặc đồ của con gái nhìn mỏng manh hơn một chútm Văn Nhân Mạc không nghĩ tới cô sẽ có mùi vị của phụ nữ như vậy, gợi cảm như vậy, không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
"Văn Nhân Mạc, anh rõ ràng biết em đến mà còn phái người đến trói em."
Mãi đến lúc này Triển Thất mới nhớ đến, lúc mới bắt đầu anh vậy mà ra lệnh trói cô, nếu như đã nhận ra sao không đích thân đến đón cô còn đển cho người khác trói cô.
Lúc Triển Thất trực tiếp kêu tên chữ cũng là lúc cô đang tức giận, nhưng mà ̣ Văn Nhân Mạc ở phía sau căn bản là không chú ý đến Triển Thất đang nói cái gì, chuyên tâm nhìn theo ngựcc của cô phập phồng khi cô hít thở. Không chỉ cao lên, ở chỗ này cũng phát tiển rất nhiều.
"Anh....."
Chờ một lúc thấy Văn Nhân Mạc lại không có phản ứng lúc này mới chú ý tới anh muốn xem anh đang làm gì, không chỉ xem còn bắt đầu duỗi tay kéo móng vuốt của anh ra.
Lúc này Văn Nhân Mạc mới nhận ra Triển Thất đang tức giận, lúc này không có nói gì liền lần nữa hôn lên ngăn lại những lời Triển Thất đang định nói. Lần hôn này triền miên hơn khác xa so với sự thô bạo lúc nãy, anh cũng không có vội vã hôn lên, mà là chậm rãi lại gần cô rồi nhẹ nhàng dán lên từ từ cắn mút.
Bây giờ Triển Thất cảm giác được rõ ràng hơi thở ấm áp của anh phả lên trên mặt của cô, mùi vị thuộc về anh gắt gao vây quanh cô, trái tim đột nhiên nhảy lên kịch liệt, mỗi một lần anh cắn mút đều kích thích đến thần kinh của cô.
Lúc hai đôi môi mỏng chặt chẽ dán vao nhau thì trái tim cũng dung hợp vào nhau, lần hôn này là dịu dàng, ấm áp. Một lát sau anh mới dùng lưỡi cạy mở hàm răng của cô rồi dây dưa với đầu lưỡii của cô, cô trốn tránh anh đuổi theo sau đó cả hai dây dưa với nhau.
Triển Thất phát hiện không biết khi nào cô đã bị Văn Nhân Mạc đặt ở trên ghế sô pha, mà bàn tay to của anh cũng duỗi vào bên trong quần áo của cô, không ngừng ở trẹn da của cô xoa nhẹ.
"Ư.... ..."
Loại cảm giác kỳ diệu này khiến cô không nhịn được phát ra tiếng rên nhẹ, mà Văn Nhân Mạc sau khi nghe được âm thanh này thì liền thay đổi càng thêm hưng phấn, hôn môi của cô rồi tiếp tục hôn một đường từ xương quai xanh đi xuống.
"Bên trong đó là phòng của đại soái cô không thể vào."
"Con mẽ ngươi cút đi, còn không mở cửa ra lão nương liền đánh ngươi."
Ở ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang quấy rầy hai người họ, Triển Thất nghe thấy là giọng nói của Tiễn Kỳ lập tức muốn đẩy Văn Nhân Mạc đang ở trên người xuống, nhưng mà anh đè rất chặt, còn có tiểu Văn Nhân Mạc đang chỉa vào cô kia că bản là không thể nào ngồi dậy được.
"Rầm....!"
Lúc hai người họ đang giằng co thì cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng.
Mà người đá cửa đi vào nhìn thấy loại tình huống này cũng ngây ngẩn cả người, người đi theo tới đây ngăn cản cô cũng ngây ngẩn cả người. Trải qua lúc nãy phen giãy dụa lúc nãy tóc của Triển Thất đã xõa ra, áo ngoài cũng bị Văn Nhân Mạc cởi ra, bây giờ cô đang bị Văn Nhân Mạc đặt ở dưới thân, còn có anh không kịp lấy tay còn đang ở trong quần áo của cô ra.....
"A.... ...... ...."
Thời gian ngừng lại khoảng năm giây thì Triển Thất liền rúc đầu lại chui vào trong ngực của Văn Nhân Mạc, mà Tiễn Kỳ nhìn thấy tất cả thì không nhịn được lớn tiếng hét lên, đây cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy, Triển Thất làm sao lại bị người lạ đặt ở dưới thân, chẳng lẽ cô ấy bị cường bạo?