Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

chương 84: ba năm sau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Đương gia tốt."

"Thiếu chủ tốt."

Thời gian thấm thoát đã qua ba năm, ba năm này Triển Thất ở lại quan ngoại phát triển, bây giờ ở bên ngoài quan ngoại được chia làm ba thành, nhưng mà mọi người ở trên đường đều biết, bây giở lão đại ở quan ngoại chỉ có một người, chính là Triển Thất cô.

Ba năm trước Văn Nhân Mạc rời khỏi cũng không còn gặp mặt với Triển Thất, chỉ là thỉnh thoảng viết lá thư, hai người bọn họ một người ở quan ngoại một người ở bến Thượng Hải, mỗi người đều cố gắng gầy dựng thế lực của mình, đồng thời chờ mong giây phút được gặp lại nhau.

Năm đó lúc Văn Nhân Mạc rời khỏi Triển Thất và Văn Nhân Mạc đang âm thầm phân chia những thế lực đó tới Thanh Phong trại, như vậy sẽ có thể bảo tồn thực lực của Văn Nhân Mạc. Sau đó Mạc thành là do Long Hổ môn tiếp nhận quản lý, mà Long Hổ môn cũng chính thức cắt đứt quan hệ với Chu Tước môn. Chu Tước môn đã từng có ý đồ phái người tấn công Mạc thành nhưng không có thành công về sau liền buông tha cho ý định này. Mà Tùng thành ở bên ngoài thì do Thanh Phong trại tiếp nhận quản lý, sau đó Triển Thất mới biết được, Tùng thành vốn dĩ luôn nằm trong tay của Thanh Phong trại, lúc đó Liệt Hỏa bang và Xích Viêm bang đều là người của Thanh Phong trại, mà hai người bọn họ náo loạn cũng là để diễn cho người ngoài xem.

Sau khi hình thức của Tùng thành và Mạc thành hoàn toàn ổn định lại thì bắt đầu từ từ chuyện ba thành hợp lại, cho tới bây giờ hoàn toàn là do Triển Thất tiếp nhận quản lý cũng đổi tên tàhnh Kỳ Lân môn Môn chủ vẫn là Văn Nhân Mạc, nhưng Văn Nhân Mạc chưa một lần trở về cho nên mọi người chỉ gặp được Triển Thất mà thôi. Sau khi Kỳ Lân môn thành lập Tần Thiên Khải đề nghị sau này sẽ dựa theo cách gọi của tổ tiên cô, gọi cô là thiếu chủ.

Ba năm này Triển Thất chính là chỉnh đốn và cải cách Kỳ Lân môn, thay đổi một chút môn quy, hơn nữa còn bắt chước theo chế độ quản lý quân sự ở hiện đại, hoàn toàn quân sự hóa đám người hắc đạo này, môn hạ của Kỳ Lân môn có ba phân bang, Thanh Phong trại, Diễm bang, và Long Hổ môn, còn ba bang chủ là Lâm Thành, Tiễn Kỳ và Long Mai.

Thế lực ở Tùng thành giao cho Lâm Thành và Thạch phụ trách, hai người bọn họ cũng rất có năng lực, Triển Thất bàn giao xong công việc với tốc độ rất nhanh. Tùng thành vốn là một thành lớn nhất trong ba thành, vốn dĩ có Dã Lang bang quấy rối cho nên rất loạn, bây giờ sau khi hai người bọn họ phát triển thì đã không còn rối loạn, đã từng bước trở thành một thành kinh tế lớn cũng là trụ cột kinh tế của Kỳ Lân môn.

Lúc đó Long Môn chủ vì quyết định với Chu Tước môn, nên nhường lại vị trí Bang chủ cho Long Mai, Long Mai mặc dù là một người con gái nhưng là mưu kế của cô hơn người, hơn nữa trải qua ba năm này sau khi chất độc trong cơ thể đã hoàn toàn khỏi thì bắt đầu tập võ bây giờ cũng có chút thành tựu. Chuyện cô thích nhất chính là đến Bạch thành tìm Triển Thất và Tiễn Kỳ so tài. Mặc dù mỗi lần đều bị thất bại, nhưng mà kiên trì thời gian dài, Triển Thất cũng rất khó hiểu, choáng nha tốc độ tiến bộ làm sao lại nhanh như vậy chứ, nếu không phải từ nhỏ bị trúng độc nhất định bản lĩnh không ở trên cô cũng không dưới Tiễn Kỳ.

Tiễn Kỳ vẫn đi theo bên cạnh Triển Thất, trở thành Bang chủ của Diễm bang, cô cũng không cần nói, vốn dĩ chính là người được bồi dưỡng để tiếp nhận vị trí Bang chủ, cho nên lúc bắt đầu làm Bang chủ đều rất thuận lợi. Ban đầu còn có một ít đàn ông không phục chỉ là cuối cùng đều bị Tiễn Kỳ lôi vô phòng giải quyết, cuối cùng những vấn đề quan trọng trên mà cô xử lý cũng hoàn toàn thuyết phục mọi người.

Lúc Thích Thiên và Văn Nhân Mạc cùng nhau đi vể bến Thượng Hảim anh ấy và Tiễn Kỳ cũng đã ba năm không có gặp mặt, ba năm qua mỗi khi nhắc tới Thích Thiên Tiễn Kỳ vẫn còn bộ dáng cực kỳ giận dữ, nhưng sau khi Văn Nhân Mạc và Thích Thiên gửi thư về Tiễn Kỳ vẫn sẽ hỏi Triển Thất Thích Thiên có nhắc tới vô hay không,. Thích Thiên dẫn người mang quà đến cô ấy cũng bảo quản cẩn thận , bây giờ chính là vịt chết còn cứng mỏ.

Hôm nay Triển Thất và Tiễn Kỳ đi đến Mạc thành tìm Long Mai, sau khi đến Mạc thành ai mà không nhận ra Triển Thất chính là thiếu chủ tất cả đều khom mình hành lễ so với Huyện trưởng trong thành còn lợi hại hơn, cho dù Huyện trưởng kia thấy cô cũng phải kêu một câu thiếu chủ tốt.

Lúc đầu dân chúng ở quan ngoại đều sợ hãi người hắc đạo bây giờ thì vô cùng chào đón, con gái nhà mình nếu như gả cho người của Kỳ Lân môn cho dù chỉ là một người giữ cửa cũng đã rất hãnh diện. Mà Kỳ Lân môncũng là nơi khó tiến vào nhất, trước đây những người đó muốn gia nhập hắc đạo là do cuộc sống đưa đẩy, bây giờ đi vào hắc đạo là vì để vinh quang của cửa nhà.

Nhưng mà người đứng đầu ở quan ngoại kim cương vương lão ngũ () chính là Triển Thất, rất nhiều tiểuu thư chưa có chồng thì nằm mơ cũng muốn gả cho cô, thế nhưng bên cạnh Triển Thất luôn có Tiễn Kỳ mạnh mẽ và Long Mai hiền lành dịu dàng, hi vọng của các cô liền sụp đổ, sau này một số người nghĩ là làm nhỏ cũng tốt( pótay vs mấy người đó), cho nên cửa của Diễm bang thiếu chút nữa bị đạp đổ, may mà Tiễn Kỳ phát huy bản thân mình thành người đàn bà đanh đá dọa những người đó chạy hết, về sau mới không còn ai đánh chủ ý lên Triển Thất.

()Kim cương vương lão ngũ 钻石王老五: Theo mình hiểu thì cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Trong ba năm này chiều cao của Triển Thất chỉ cao hơn một chút so với lúc trước, một người phụ nữ mà cao m thì cũng đã là rất cao rồi, đứng chỗ nào cũng được xem là ngọc thụ lâm phong () rồi. Đặc biệt là khi ở bên cạnh của Long Mai thì càng thêm biểu lộ dáng vẻ anh tuấn đẹp trai của cô.

() Ngọc thụ lâm phong tiếng Trung thực ra viết là 玉树临风, dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.

"Ô, đây không phải là thiếu chủ và Tiễn bang chủ sao? Trận gió nào đã mang hai người đến đây vậy."

Long Mai vừa nhìn thấy Triển Thất thì chua xót nói, cô vẫn ghen tỵ với Tiễn Kỳ có thể được ở bên cạnh của Triển Thất, cô lại phải một mình ở Mạc thành trông giữ, cho nên mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ đều oán giận một phen.

"Vợ nhỏ bé là đang nhớ đến tôi sao, đến đây, để cho tôi nhóm chúng ta thân thiết thật tốt một chút."

Lúc này chỉ có Tiễn Kỳ ra mặt mới tốt, Triển Thất vừa nói như vậy. Long Mai liền sợ, những người ở phía dưới đã không còn ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Thiếu chủ rất nuông chiều hai người bọn họ, hơn nữa đều là Bang chủ dưới một người trên nhiều người ai dám nói gì, chỉ có thể âm thầm suy đoán, cuối cùng thì ai được sủng ái hơn.

"Nói đi, lần này gặp khó khăn gì."

Sau khi ba người đến mật thất xong thì Triển Thất mới thay thành vẻ mặt nghiêm túc thổi nhẹ mũi của Long Mai mà đùa giỡn.

"Hai người các ngươi không có lương tâm, không có việc gì thì không thể tìm hai người các ngươi sao đến đây sao? Mỗi lần đều là tôi đến gặp các người, các người có lúc nào chủ động đi tìm tôi."

"Này, nói như vậy là cô không đúng nha, chúng ta rõ ràng lúc ăn mừng năm mới có tìm cô nha."

"Ni mã (Nghĩa là súc vật), cho tới bây giờ đã là tháng rồi, con mẹ nó cô nghĩ thử coi đã bao lâu, tôi ở giữa đều đi qua bên các người nằm tám."

Sau khi Triển Thất tiếp xúc với hai người các cô đã lâu thì tính tình cũng bắt đầu trở nên hoạt bát, thỉnh thoảng cũng nói một chút ngôn ngữ phổ biến của hiện đại, cái câu ni mã của Long Mai cũng là học từ Triển Thất.

"Được rồi, bây giờ không phải là đến đây để nhận lỗi sao, mau mau nói đi đã xảy ra chuyện gì rồi."

Long Mai nếu như không có chuyện quan trọng rất ít khi gọi cô tới đây, cho nên lần này cũng là đã xảy ra chuyện chuyện lớn gì rồi.

"Nửa tháng này trời không có mưa, rất nhiều hoa màu cũng đã bị khô héo, cứ như vậy nữa thì năm nay sẽ không thu được hạt thóc rồi."

Gần đây dân chúng đến Long Hổ môn gặp Long Mai, nhờ cô đi tìm đại đương gia suy nghĩ biện pháp, cho nên lúc này cô mới viết cho Triển Thất một lá thư kêu cô đến đây.

Sau khi Triển Thất nghe xong cũng choáng váng, từ sau khi Kỳ Lân môn lớn mạnh trông coi quan ngoại thì cô liền ra lệnh không được động vào dân chúng, mà khi dân chúng có khó khăn gì thì Kỳ Lân môn cũng sẽ giúp đỡ. Năm đầu tiên là xảy ra trận lũ lụt, Triển Thất vì lật đổ hình tượng hắc đạo trong lòng của dân chúng, cũng là nhìn thấy những người đó rất tội nghiệp, cho nên liền mang người đi chống lũ, sau đó xây một cái đập ngăn lũ. Tiếp đó lại gặp phải nạn châu chấu, Triển Thất ra ý kiến để châu chấu bảo vệ hoa màu, sau đó chỉ cần gặp phải chuyện gì bọn họ cũng không còn tìm đến Huyện trưởng mà lại đi tìm lão đại hắc bang cô, cô cũng trở thành Bồ Tát sống, may mà chuyện vứt mèo vứt chó không có tìm cô.

Cho nên sau này cô ngụy trang chính mình trở nên lạnh lùng hà khắc hơn để cho những người đó lùi bước, không nghĩ tới ngược lại càng thêm kính trọng cô.

"Cô cho rằng tôi là Đông Hải Long Vương sao? Hạn hán liền làm mưa cho cô, hay là Tôn Ngộ Không mà đi cầu mưa?"

"Nhưng mà mỗi ngày dân chúng đều bắt tôi đi tìm cô nha, cuối cùng tôi không còn biện pháp mới viết thư cho cô đó, chuyện hôm nay cô đến đây dân chúng trong thành đều biết, đều đang ở nhà chờ đấy, hơn nữa buổi tối Huyện trưởng còn tổ chức tiệc tối để đón tiếp cô đó. Cô nghĩ ra biện pháp, ai kêu cô cái gì cũng biết nha."

Triển Thất thật sự muốn một gậy đánh chết chính mình, lúc đó nên để cho đám lãnh đạo ra tay, cô tự khoe khoang làm gì chứ, bây giờ mang đá đập lên chân mình.

"Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem bị thiệt hại cỡ nào, khi mất mùa chúng ta lấy lương thực trong kho để phân phát đi."

Bây giờ Triển Thất đều phải xuất ra rất nhiều lương thực để đi trợ giúp cứu tế những người không có cơm ăn, nếu không cô đã làm mấy cái cửa hàng thì đã sớm bị ăn sạch.

Ba người các cô đi tới đồng ruộng của thôn quê đưa mắt quan sát một mảnh đất bị hạn hán, đất đai đã nứt thành từng khối từng khối, phần lớn hoa màu ở bên trong đều chết hết, còn lại một số nếu như không có mưa cũng sẽ chết.

Đi thôi, đến nơi khác xem, bây giờ tình hình đích thực rất nghiêm trọng, nếu như không có mưa thì lương thực của cô cũng không đáp ứng nổi.

"Ô...ô...ô...ô.... ......."

Lúc ba người chuẩn bị quay trở về thì đột nhiên nghe được ơ xa xa truyền đến một tiếng khóc.

"Các người có nghe thấy tiếng khóc không?"

''Nghe thấy, hình như là từ bên trong Long Vương miếu ở núi bên kia truyền đến, gần đây mỗi ngày đều có người theo đạo đến Long Vương miếu để cúng."

"Chúng ta cũng đi qua nhìn một chút, thuận tiện cầu xin Long Vương sớm một chút làm cho trời mưa."

Ba người vừa nói vừa cười mà đi đến Long Vương miếu bên kia, từ khi các cô đi tới càng ngày càng gần tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn, chẳng những có tiếng khóc của phụ nữ còn có tiếng khóc của trẻ con, lúc đầu các cô còn tưởng rằng là do trẻ con làm sai hoặc là té bị thương, nhưng càng nghe càng thấy không giống, cho nên bước chân nhanh hơn mà chạy tới.

Mới vừa đến gần Long Vương miếu liền thấy được một đám người vây quanh mà quỳ lạy, mà ở trước cửa Long Vương miếu có một bé gái đang bị trói vào cây cột khắp xung quanh đều là củi đốt, ở phía trước cây cột còn bày ra một cái bàn thờ, trên bàn có đặt đủ loại hoa quả vật cống, ở giữa là một đầu heo được xử lý vô cùng sạch sẽ. Xem ra là đang làm cách thức tiêu chuẩn gì rồi.

"Các người đang làm cái gì đó."

"Long bang chủ, Long bang chủ cô cứu con của tôi với, nó còn nhỏ như vậy mà."

"Nói rõ ràng đi cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì."

"Gần đây trời vẫn không có mưa, sau đó trong thôn mời tới một vị tiên sư nói là mỗi lần chúng tôi cúng Long Vương đều là lấy mấy thứ phàm tục, Long Vương chán ghét cho nên mới không làm cho trời mưa, cho nên lần này học cách mà lúc trước để cúng thần sông, định dùng đứa nhỏ để làm tế phẩm, nhưng là con của tôi mới chỉ có sáu tuổi thôi, ô ô ô.... ...."

"Ngu ngốc, các người cuối cùng là nghe ai nói, đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín như thế, mang người kia lại đây cho ta."

Triển Thất nghe tới đó cũng không còn nghe nổi nữa, hôm nay nếu như ba người các cô không đi dạo đến nơi này thì đứa bé kia sẽ bị chết cháy như vậy?

Những người ở dưới này không biết ba người bọn họ là ai, nhìn khí thế kia thì chắc cũng không phải là người bình thường. Lúc nãy đứa nhỏ bị mém bị đốt kia có đi đến Long Hổ môn tìm Long Mai cho nên biết, cô vừa nói như vậy những người đó mới biết được đây chính là lão đại của Mạc thành. Bây giờ nghe thấy Triển Thất nói, kết hợp với tin đồn ở nông thôn ngày thường lập tức liền đoán được thân phận của Triển Thất cho nên có người tự giác đi kêu cái người gọi là tiên sư gì đó lại đây.

"Thiếu chủ, vị này chính là Trương tiên sư."

Triển Thất quan sát, người này hơn bốn mươi tuổi cả người hung ác vẻ mặt thì thô tục, người như vậy mà có thể gọi là tiên sư sao, thật sự là mắt bị mù.

"Là ông nói thiêu đứa bé này thì trời sẽ mưa, nếu như không thể thì sao, ông dám một mạng đền một mạng không?"

Người này cũng chính là loại người lừa gạt thường ngày hay dựa vào lừa gạt để lừa tiền để xài, về sau có một lần nói cho một nhà người ta là các người làm sao có thể làm giàu kết quả thật đúng người của nhà đó thật sự làm theo cái phương pháp làm giàu rồi trở thành một gia đình giàu có, sau đó thiếu chút nữa thờ vị thầy bói lúc trước đã chỉ đường cho mình, từ đó về sau được mọi người xưng là tiên sư.

Lần này cũng là do bị bọn dân chúng này ép nên thuận miệng nói bậy một câu, nếu như không có mưa thì sẽ nghĩ ra lý do khác, bọn họ đa số là hai bên đều bị chắn(theo mình nghĩ là hai bên là dân chúng với ổng đều rất thuận lợi), nhưng mà không nghĩ tới lần này lại gặp phải Triển Thất. Tên tuổi của Triển Thất ông đã sớm nghe qua, bây giờ vừa bị Triển Thất hỏi như vậy, bị khí thế của Triển Thất bức bách khiến cho ông lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.

"Thiếu chủ tha mạng, thiếu chủ tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, sẽ không như vậy nữa."

"Ầm."

Một chữ còn chưa nói xong đã bị Triển Thất bắn chết, người như thế không biết đã hại biết bao nhiêu người, lưu lại cũng là tai họa.

Mọi người không ngờ tới tên tiên sư kia lại là kẻ lừa đảo, ngoại trừ cảm thấy áy náy với mẹ của đứa nhỏ ra thì còn nhìn Triển Thất với ánh mắt tha thiết.

"Thiếu chủ cứu chúng tôi đi, nếu trời còn không có mưa thì rất nhiều người trong thôn sẽ bị chết đói."

"Đúng vậy, lương thực năm trước bị giảm, chúng tôi rất hy vọng vào mùa thu hoạch năm nay, nhưng mà lại gặp chuyện này."

"Thiếu chủ bản lĩnh lớn, giúp đỡ cứu chúng tôi đi."

Triển Thất nhìn lên trời một chút còn có nhóm dân chúng đang quỳ trên mặt đất này cũng chỉ có thể làm ra cam đoan: "Tất cả mọi người trở về đi, trong vòng ngày nhất định sẽ có mưa to."

Sau khi nghe được Triển Thất cam đoan tất cả mọi người hưng phấn rời đi, thiếu chủ đã nói có thể thì nhất định là có thể.

"Triển Thất, cô làm ra cam kết như vậy nếu như sau này trời không có mưa thì phải làm sao bây giờ, hôm nay mặc dù trên trời có một chút mây đen, nhưng nửa tháng nay luôn như vậy, nếu như ba ngày không có mưa thì phải làm sao bây giờ chứ?"

Long Mai không nghĩ đến Triển Thất lại có thể đáp ứng như vậy, lần này nếu như trời không có mưa thì sau này cho dù Triển Thất có lấy lương thực cho đám người kia thì cũng sẽ bị chửi, như vậy thanh danh tốt của ba năm nay cũng sẽ bị phá hủy trong chốc lát.

Triển Thất buồn cười nhìn mắt của Long Mai nói: "Đừng lo lắng, có lẽ tôi thật sự có thể cầu mưa đấy."

Truyện Chữ Hay