“Diễm bang nội quy điều luật thứ hai, đối với bất kỳ kẻ đào binh giết không tha, theo như tôi đọc thỉnh nhớ lại đối với kẻ trong tình hình nguy cấp lại chạy khỏi Diễm bang như Vương đà chủ, đây chính là biểu hiện của kẻ đào binh. Bây giờ, còn ai muốn rời đi.”
Vương đà chủ là công thần, mặc dù mấy ngày nay không có chiến tích gì, nhưng cũng là nguyên lão, cứ như vậy liền bị bắn chết còn ai dám rời khỏi Diễm bang, không phải muốn chết sớm sao.
Bất quá cũng có vài người không sợ chết: “Lão tử muốn đi, thế nào, có giỏi bắn chết bọn tôi đi.”
“Đúng, cậu giỏi thì bắn chết người trong Diễm bang đi, như vậy lão tử mới chịu thua.”
Lần này là một đường chủ và một tên đà chủ, bọn họ ỷ mình chức vụ của mình trong bang cao nên không xem ai ra gì, hơn nữa lại đang trong tình hình nguy cấp, đã giết một đà chủ rồi, chẳng lẽ còn giám giết thêm hai người bọn họ sao. Cho dù là Văn Nhân Mạc mới lần đầu đảm nhiệm ở Thanh Phong trại cũng không dám cùng lúc giết nhiều người như vậy, nhưng bọn hắn sai lầm rồi, Văn Nhân Mạc không giết, căn bản là anh không để họ vào trong mắt.
“Phanh, phanh.”
Bắn hai phát súng, hôm nay Triển Thất quyết định sửa trị bang quy, coi như giết hết những người cấp cao thì thế nào, chẳng lẽ không có bọn họ Diễm bang sẽ bị huỷ sao? Không bao giờ, thiếu ai cũng không ảnh đến toàn cục, những người này xem ra quá coi trọng bản thân mình. Cho dù bây giờ Diễm bang không có Văn Nhân Mạc, không có Thích Thiên, không có Triển Thất cũng vẫn tiếp tục phát triển, bọn họ chết sẽ có người đi lên thay thế không phải sao.
“Hiện tại ai còn muốn rời đi.”
Tuy rằng phương thức của Triển Thất hơi bạo lực, nhưng đối phó với những người này chỉ có thể lấy bạo chế bạo. Trước mặt đã chết ba người rồi, còn ai dám đi nữa, tất cả đều thành thật im lặng, có ai không sợ chết chứ. Ba người kia đến chết cũng không ngờ Triển Thất sẽ giết bọn họ. Chuyện đã tiến triển đến nông nỗi này, cho nên dứt khoát chỉnh đốn lại toàn bang, tổng kết lại tất cả các ý kiến trong bang.
“Hôm nay, tôi muốn tuyên bố hai bang quy mới, thứ nhất, về sau bang chủ nói gì các người đều tuyệt đối phục tùng, không được có dị nghị. Thứ hai, tôi không cho phép trong Diễm bang có kẻ đào binh, nếu có người muốn đào binh trực tiếp xử tử.”
Triển Thất vừa tuyên bố xong phía dưới liền náo động, chuyện này từ trước đến nay chưa từng có.
“Bang.”
Triển Thất bắn một phát súng lên trời, phía dưới nhanh chóng yên tĩnh trở lại. chú ý câu tiếp theo của Triển Thất, cũng nhìn tất cả đường chủ, xem bọn hắn có phản ứng gì, nhưng tất cả các đường chủ đều đứng cúi đầu, không ai có biểu tình gì cả.
“Về sau không được làm chuyện gây tổn hại đến lợi ích của Diễm bang, nguyên tắc hoạt động là duy trì lợi ích của Diễm bang. Mọi chuyện ảnh hưởng đến quyền lợi của dân chúng tuyệt đối không được làm, sau này tôi sẽ chỉ dẫn các người sử dụng các phương thức kiếm tiền, không cho phép đi cướp bóc của dân chúng. d’đ/l/q'dCòn có một chuyện quan trọng, Diễm bang không lưu người vô dụng, nếu để tôi biết ai không làm mà đòi ăn sẽ phế bỏ một chân đuổi khỏi bang. Đương nhiên, nếu ai biểu hiện tốt, lập nhiều công có thể thăng chức, đừng nói là hương chủ, đà chủ, cho dù là đường chủ, bang chủ cũng có thể, chỉ cần anh có năng lực.”
Trước kia lãnh đạo bang hội đều là con thừa kế, giống như Lý đường chủ trước đây phụ thân là một đường chủ, sau đó hắn mới lên kế thừa, cho nên hắn gấp gáp sinh con cũng vì nguyên do này. Triệu đường chủ là một ngoại lệ, dưới gối ông không có con, chỉ nhận Thạch Lỗi làm con nuôi, hơn nữa Thạch Lỗi thực rất có năng lực nên anh mới được thăng làm đường chủ.
Người phía dưới nghe nói tới về sau phải bị giới hạn, hơn nữa còn không được đi phá phách cướp bóc đều muốn rút lui, thổ phỉ, chính là tự do, là mua bán không cần vốn. Nhưng lúc nghe về sau có thể thăng chức liền dao động, đây chính là mê hoặc đó.
“Bây giờ tôi cho các người ’ suy nghĩ , nếu muốn lưu lại phải phục tùng bang quy, nếu muốn đi thì lập tức rời đi, nếu như sau này muốn rời đi thì coi như đào bình mà xử trí.”
’ đồng hồ trôi qua rất nhanh, chỉ có vài chục người chọn rời đi, Triển Thất cũng không làm khó bọn họ, cấp cho mười ngày lương thực để bọn họ.
“Nếu những người ở đây nếu chọn lưu lại, vậy thì nhớ cho kỹ, Diễm bang nhất định sẽ không bạc đãi các vị. Về sau cố định mỗi tháng các huynh đệ sẽ nhận được một số tiền nhất định, dĩ nhiên những thứ này đủ cho các người ấm no, muốn kiếm nhiều tiền hơn phải càng cố gắng mới được.”
Những người phía dưới đều là tiểu lâu la không có tiền, bình thường chém giết cướp, thu phí bảo hộ đều nộp lên trên, nhiều người cấp dưới cùng đối với việc ấm no cũng là một vấn đề, bây giờ nghe Triển Thất nói mỗi tháng đều được cấp tiền hơn nữa nếu cố gắng sẽ được càng nhiều tiền hơn thật sự như cái bánh nóng hổi từ trên trời rơi xuống, hoàn toàn lựa chọn lưu lại.
“Vừa mới có một vị đà chủ và hai vị đường chủ phạm vào bang quy đã bị xử trí, cho nên hiện tại còn trống ba vị trí, chức vị đường chủ tạm thời do giao cho Tiễn Kỳ, nếu cô ấy làm không tốt, sẽ lựa chọn người khác, hai vị trí đà chủ hai người Đại Ngưu cùng Trương Khuê tạm thời đảm nhận. Bây giờ chúng ta có bốn phân đường, mỗi phân đường do hai đà chủ quản lí. Tôi muốn mở rộng thành sáu phân đường, mỗi phân dường sẽ có bốn đà chủ, chỉ cần ngươi có biểu hiện tốt ai cũng có cơ hội, cho dù các người chỉ là tiểu lâu la cũng có thể làm đường chủ, đồng dạng, nếu người ở vị trí cao mà không làm nên chuyện, sẽ bị giáng chức, cho người có năng lực lên thay thế.”
Quyết định này vừa tuyên bố phía dưới càng thêm sôi trào, vốn tưởng rằng Triển Thất nói ai cũng có thể làm đà chủ, đường chủ là lừa người, bây giờ vị trí này lại được đặt trước mắt sao có thể không hưng phấn được.
Người phía dưới hưng phấn, nhưng các vị đường chủ lại không nguyện ý, nếu bọn họ làm không tốt sẽ bị cách chức, sao có thể hưng phấn, nhưng chỉ giám oán giận trong lòng mà thôi.
“Ngoài ra, cuối năm sẽ chọn ra một vị đường chủ ưu tú làm bang chủ, các vị đường chủ cũng nên cố gắng đi.”
Lời vừa nói ra, các đường chủ vốn đang không có sức sống trở nên sung hãn như uống phải máu gà, nhiệt tình mười phần.
“Hôm nay chúng ta tấn công Bach bang, tình hình lúc đó các người cũng thấy được, các người nếu có ý tưởng có thể nộp lên cho cấp trên, nếu hữa dụng, có thể dựa vào phương pháp đó đánh bại Bạch bang, như vậy sẽ trực tiếp thăng chức đường chủ.”
Hiện tại Triển Thất muốn tuyển nhân tài từ cấp dưới cùng, cô tin tưởng, phía dưới nhất định có nhiều người có năng lực, chính là lúc đầu không có cơ hội phát huy.”
“Tôi tin tưởng, Diễm bang không chỉ giới hạn ở Bạch thành nhỏ bé này, chúng ta sẽ đi ra ngoài, đi ra thế giới bên ngoài rộng lớn, các huynh đệ có lòng tin hay không.”
“Có!Có!Có!”
Thế lực Bạch bang từ trước đến nay chưa từng tăng tiến, tuy rằng ban bố rất nhiều điều khoản, nhưng mặt sau tuyệt đối hấp dẫn. Từ đầu bọn Thích Thiên lo lắng ngay lúc nguy cấp này mà Triển Thất lại làm như vậy sẽ giảm tinh thần chiến đấu dẫn tới tình hình bất lợi. Chỉ có Văn Nhân Mạc từ đầu tới cuối đều tin tưởng cô, nếu cô muốn làm như vậy, khẳng định có lí do, nhất định đã có biện pháp giải quyết.
Sở dĩ Triển Thất đưa ra quyết định vào lúc này, bởi vì muốn cải cách Diễm bang, bây giờ tinh thần mọi người có chút sa sút, thời điểm tấn công Bạch bang có nhiều người có sức không lực, không muốn xông về phía trước.Tiễn Kỳ mang một ngàn người đến giúp, tuy rằng nhìn qua là giúp Diễm bang gia tăng thực lực, nhưng thật ra cũng như không. Một ngàn người cô mang tới cơ bản không có hoà nhập vào đội ngũ Diễm bang, từng bước đều ủ rũ, thường xuyên cùng đệ tử Diễm bang phát sinh xung đột, thời điểm ra ngoài tấn công Bạch bang những người đó đều cảm thấy không liên quan đến bọn họ, mà Diễm bang tham chiến nhất định muốn bọn họ đi tìm chết, cho nên hôm nay nếu quả thật đánh nhau, coi như Diễm bang thắng, cũng sẽ tốn thất nghiêm trọng.
Bây giờ cô đưa vị trí đường chủ cho Tiễn Kỳ, cho bọn họ một chỗ dựa vào, có chỗ dựa, thời điểm Triển Thất nói dĩ nhiên bao gồm cả bọn họ, tất cả bây giờ chỉ nghĩ phải cố gắng phấn đấu như thế nào không cần để ý là bang nào cả.
Những thứ này đều nằm trong dự định của Triển Thất, những người này đến giúp Diễm bang vốn là bất đắc dĩ, đều nghĩ nhân lúc hỗn loạn tìm cửa sau chạy ra. Bây giờ Triển thất ra điều kiện như vậy cho dù là Bạch bang cũng chưa dám nghĩ tới, sống ở đâu không phải cũng hợp thành một đoàn sao, không bằng ở Diễm bang, sau này nếu lập công, cho dù là tiểu lâu la, cũng có ngày phát đạt.
Chuyện tình cứ như vậy được giải quyết xong, còn lại chính là vấn đề của Bạch bang. Triển Thất, Văn Nhân Mạc và Thích Thiên đi vào mật thất, hiện tại tình hình nguy cấp, không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào.
“Hôm nay cậu đột nhiên bảo mọi người rút lui có phải phát hiện gì hay không?”
Thích Thiên suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ được tình hình của Diễm bang thế nào, cho nên đến mật thất vừa ngồi xuống liền hỏi vấn đề trong đầu.
“Tôi cảm thấy người Bạch bang thông qua mật đạo đều đã rời đi, hoặc là nấp ở trong mật đạo.”
Nhớ đến tình huống hôm nay ở Bạch bang, kết hợp với tin tức mật thám Triển Thất liền nghĩ ngay đến địa đạo chiến.
“Mật đạo.”
Thích Thiên nhíu mày suy nghĩ một hồi vẫn không ra, bởi vì thật không tưởng tượng được, làm gì có đạo lý lúc đánh nhau đều chui hết vào mật đạo, nhất định sẽ bị nhạo báng, hơn nữa tránh được một lần cũng không tránh được cả đời.
“Người trong Bạch bang đã đào mật đạo từ trước, sau đó đợi chúng ta công kích thì toàn bộ đều trốn vào mật đạo, tôi hoài nghi bọn họ ở trong Bạch bang khẳng định đặt rất nhiều hoả dược, hoặc dầu hoả…, đợi chúng ta vừa tiến vào Bạch bang, phát hiện bên trong không có người, nhất định sẽ bắt đầu tìm kiếm. Cho dù cảm thấy kì quái cũng sẽ cho người giám sát, như vậy, người trong Bạch bang có thể từ mật đạo đi ra ngoài phóng hoả, một bộ phận khác lợi dụng mật đạo đánh lén chúng ta, như vậy chúng ta sẽ bị thiêu sống.”
Triển Thất giải thích một chút về sau Thích Thiên liền tự hiểu hết, trên trán không khỏi bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, hôm nay nếu không phải Triển Thất đúng lúc thu binh, như vậy hậu quả thật không dám tưởng tượng được.
“Tam đệ thật sự cơ trí hơn người, thật muốn mở đầu đệ ra để xem thử trong đó chứa cái gì.”
Nếu biết chuyện gì xảy ra, sẽ không cần lo lắng, mặc kệ chuyện tình gian nan đều có thể giải quyết, nên nổi hứng trêu chọc Triển Thất, vừa nói vừa xoa đầu cô.
“Nhị ca, anh đừng động vào, đầu đệ một nửa là nước, một nửa là bột mì, anh động vào sẽ biến thành bột nhão mất.”
Triển Thất vừa dứt lời Văn Nhân Mạc và Thích Thiên đều nở nụ cười, không khí cũng thả lỏng hơn nhiều.
Cốc cốc, cốc cốc cốc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là ám hiệu, để tránh người khác giả mạo người trong Diễm bang.
“Bang chủ. Phía dưới có mấy huynh đệ nghĩ ra kế sách muốn trình lên.”
Nghe vậy Triển Thất và Văn Nhân Mạc nhìn nhau cười, xem ra trong Diễm bang đúng là có người tài ba, không biết có hữu dụng hay không đây.