Editor: White Silk-Hazye
"Tôi với cô nói chuyện một chút, sau khi nghe xong cô nhất định phải bình tĩnh…….”
Triển Thất ổn định lại tinh thần, nên quyết định nói chuyện này cho Tiễn Kỳ biết, còn kéo dài như vậy chắc chắn sẽ càng rắc rối hơn.
"Anh nói đi, dù cho đáp án là gì tôi đều có thể chấp nhận được.”
Tiễn Kỳ cho rằng Triển Thất muốn nói cho cô biết đáp án, cũng có chút lo lắng, nhìn dáng vẻ này của Triển Thất, chẳng lẽ là muốn từ chối cô sao?
"Thật ra, tôi là……."
“A."
Triển Thất thật sự không cách nào có thể nói ra được, cho nên trực tiếp cầm tay của Tiễn Kỳ đặt lên trên ngực cửa cô. Cảm giác mềm mại làm cho Tiễn Kỳ sợ hãi la lên, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp, này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiễn Kỳ bị Triển Thất bịt miệng, hoảng sợ mà trợn to hai mắt nhìn Triển Thất không biết lúc này phải làm thế nào.
"Thật ra tôi là nữ.”
Sau khi Triển Thất thấy Tiễn Kỳ đã ổn hơn nhiều thì kéo cô ngồi xuống nói, chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn cô là đàn ông, cho nên đối với chuyện cô là nữ thì không chấp nhận được.
"Long Mai có biết không?"
"Có, lần trước khi tôi bị thương thì cô ấy đã biết rồi
"Tôi cần yên tĩnh một chút nên đi về trước đây.”
"Tam bang chủ, không tốt rồi, Bạch bang đến đây."
Khi Tiễn Kỳ vừa muốn rời đi thì có một người thuộc hạ chạy đến, hai người các cô vừa nghe xong, cũng rất kinh ngạc, bây giờ Tiễn bang dẫn theo người đến Diễm bang, Bạch bang không thể có hành động nhanh như vậy nha, chẳng lẽ tình hình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Thông báo cho Bang chủ chưa? Bạch bang làm sao lại đột nhiên đánh lén như vậy?”
"Đã thông báo cho Bang chủ rồi, bây giờ thuộc hạ mang ngài đi qua đó.”
"Còn ngơ ngác cái rắm, mau nhanh đi dẫn đường cho lão nương, con mẹ nó, lão nương trong lòng đang bực bội không có chỗ phát tiết đây, đến đúng lúc lắm, xem lão nương có giết sạch cái bọn khốn kiếp này không."
"Tiễn Kỳ cẩn thận đó.”
Sau khi Triển Thất và Tiễn Kỳ đi ra, người thuộc hạ kia cũng không có rời đi, nguọc lại là cuối đầu xuống chờ hai người bọn họ, điểm này để cho Triển Thất cảm thấy rất kì quái, với lại ở bên ngoài cũng không có nghe thấy âm thanh đánh nhau. Cô thuận miệng liền hỏi một câu, người này trở lời rất bình thường, nhưng chính là quá mức bình thường cho nên Triển Thất mới cảm thấy có vấn đề. Nếu như ở thời khắc quan trọng như vậy mà người này còn có thề rãnh rỗi đứng đây chờ hai người các cô, gặp người khác thì đã sớm đi ra giết địch rồi. Ngay lúc cô định vạch trần thì người này bất thình lình tấn công Tiễn Kỳ.
Triển Thất thấy vậy hét lên một tiếng Tiễn Kỳ lập tức phản ứng kịp, cô có thể xem như là một cao thủ, người bình thường hoàn toàn không thể làm cô bị thương được. Cái người đánh lén này mặc dù có chút công phu cơ bản, nhưng không thể đánh thắng cô được, không đến mấy chiêu liền bị cô giết chết. Đúng lúc này ở xung quanh lại xuất hiện them một đám hắc y nhân, bọn họ đồng loạt đánh về phía Triển Thất và Tiễn Kỳ, chủ yếu chỉ là tấn công Tiễn Kỳ nhiều hơn.
"Đám người khốn kiếp này.”
Tiễn Kỳ vừa đánh vừa chửi, tối nay tâm tình của cô vốn dĩ đã không tốt, bây giờ lại có người muốn bị đánh đưa đến cửa thì làm sao cô có thể bỏ qua được, càng đánh càng hăng. Vết thương của Triển Thất đã tốt lên rất nhhiều, cho nên cũng không để bọn người trong mắt, hai người bọn hô phối hợp ăn ý không chê vào đâu được, rất nhanh người đã bị giết hơn phân nửa. Nhưng những hắc y nhân này vừa chết được một nhóm lại đến thêm một nhóm nữa, giống như là không thể nào giết hết được vậy. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, bọn họ ở bên này đánh nhau lâu như vậy, lại không có một ai đến đây, nếu như Triển Thất ở bên này xảy ra chuyện gì, Văn Nhân Mạc chác chắn sẽ là người đầu tiên xuất hiện, như thế nào bây giờ ngay cóả cái bóng cũng không thấy.
Triển Thất càng đánh càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, chuyện này quá bất hường, Tiễn Kỳ cũng đã nhìn ra, tối nay chắc chắn không đơn giản chỉ là đánh lén như vậy. Ban đầu cô cho là cô dẫn theo người đến Diễm bang nên Bạch bang mới phái người đến muốn giết cô, bây giờ nhìn lại nếu là muốn giết cô chứ, phải phái cao thủ đến đây, thoáng cái đến nhiều người như vậy, rõ ràng là muốn giữ chân hai người bọn họ, đây cuối cùng là có mục đích gì.
"Nhanh chóng giải quyết đi, chuyện này không đơn giản.”
"Được.”
Vốn là còn muốn bắt sống hai người, bây giờ đều là một đao giải quyết trực tiếp bị mất mạng.
"Ngừng thở."
Những người này vừa chết được một nhóm thì một nhóm khác xuất, căn bản là giết không hết, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, sớm muộn gì cũng bị mệt chết, cho nên Triển Thất quyết định dùng độc để giải quyết, trong khoảng thời gian cô ngã bệnh, cô đã pha chế một chút dược, các loại độc dược, bây giờ cũng có chút tác dụng rồi.
"Đây là gì?”
Sau khi Triển Thất đem dược rải ra ngoài thì chyện kỳ lạ đã xảy ra, những người này một chút cũng không có phản ứng, vẫn không ngừng chém tới hai người bọn họ.
Những loại dược này Triển Thất đều đã thử qua mấy lần, hiệu quả rất tốt mà, lượng thuốc mê kia cho dù làm cho một con voi ngất xỉu cũng dư sức, bây giờ đối với những người này lại không có tác dụng, cái này rất cổ quái nha.
"Đứng yên đừng nhúc nhích."
Trong khi Triển Thất đang nghi ngờ thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Văn Nhân Mạc, đối với Văn Nhân Mạc Triển Thất là tin tưởng, cho nên lập tức lôi kéo Tiễn Kỳ ngừng lại. Nhưng họ vừa dừng lại, những người đó liền muốn cầm đao chém các cô, cho nên lúc đao sắp chém đến mặt thì trong nháy mắt theo bản năng định đánh trả.
"Đừng đánh trả, đây đều là giả tượng().”
()Hiện tượng giả
"Giả tượng? " Văn Nhân Mạc lại nói một câu, lúc này đã đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng đứng yên tại chỗ, mà Thích Thiên thì ôm lấy Tiễn Kỳ đang muốn phản kháng.
Khi bọn họ đều đứng yên tại chỗ thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra, cây đao vừa muốn chém lên trên người bọn họ đột nhiên biếm mất, mấy hắc y nhân vừa đánh với các cô cũng đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một cỗ thi thể.
"Lão đại, đây là sao?"
Chuyện này rất kỳ lạ, cho nên sau khi những người đó biến mất Triển Thất liền hỏi.
"Em không sao chứ, đi, đi vào trong rồi nói.”
Sau khi Văn Nhân Mạc kiểm tra cơ thể của Triển Thất, phát hiện cô chỉ có chút suy yếu cũng không có bị thương mới mang cô vào trong phòng.
"Tối nay anh và Thích Thiên đang thảo luận chuyện làm sao để đối phó với Bạch bang, lúc này có người gõ cửa, nói em bị thương, anh vừa nghe liền lập tức chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy ra anh liền cảm thấy bất thường, quá yên tĩnh rồi, xung quanh một chút âm thanh cũng không có. Buổi tối cho dù có yên tĩnh đến thế nào, cũng không có thể không có người nào như vậy, ngay cả người tuần tra ở gần đó cũng không có, nghĩ đến đây anh liền bắt cái người đó lại muốn tra hòi một chút, nhưng cũng không đợi anh bắt hắn, hắn đã bắt đầu đánh lén anh, anh một đao liền chém về phía hắn.”
"Có phải là sau khi anh chém hắn chết liền xuất hiện một đám hắc y nhân vây đánh, sau đó làm sao cũng không giết được hết đám người kia, giết chết một nhóm liền xuất hiện them một nhóm khác.”
Triển Thất nghe Văn nhân Mạc nói chuyện xảy ra ở bên kia giống hệt với chuyện xảy ra ra ở bên các cô, đều là sử lấy các lý do để dụ các cô ra ngoài.
"Đối với những tên tiểu lâu la này tôi và đại ca căn bản là không để vào trong mắt, trong lòng của anh ta nhớ Tam đệ, cho nên muốn đánh nhanh thắng nhanh. Nhưng lúc đó lại xuất hiện loại hiện tượng kỳ quái như cậu vừa mới nói, loại hiện tượng này cùng loại mà đại ca đã từng thấy qua ở trong một cuốn sách, nghe nói đây là một loại trận pháp, phối hợp với một chút mê huyễn dược, có thể khiến cho người ta sinh ra ảo giác. Mục đích của bọn họ chính là muốn để cho người sống từ từ suy yếu rồi gục ngã, lúc này sẽ có người xuất hiện giết chết những người đã mất đi khả năng chiến đấu, điều này cũng có thể nói là tự mình đánh mình.”
"Loại trận pháp này đã không không còn ai bày nữa rồi, hơn nữa muốn chế ra loại thuốc kia cần phải trả một cái giá rất lớn, cho nên loại trận pháp này hầu như là không thể nào thực hiện, khi đó anh cũng chì là nhìn qua một chút, không nghĩ rằng trên đời này thật sự có người có thề nghiên cứu ra được. Đây chỉ là trận pháp sơ cấp, những người ở trong trận pháp này đề là ảo giác,chỉ cần ngừng lại là được. Chỉ là nếu luyện đến cao cấp, như vậy thì khó làm.”
"Cao cấp sẽ như thế nào?”
"Bên trong trận pháp cao cấp thì những người đó mặc dù là ảo giác, nhưng so với trận pháp sơ cấp chính là những người xuất hiện ở trong Mê Huyễn trận cũng có thề tấn công người, nếu như không đem người bố trí trận pháp giết chết thì sẽ vĩnh viễn bị vây ở trong trận, không chết thì sẽ không ngừng."
Sau khi nghe Văn Nhân Mạc nói Triển Thất hoàn toàn hôn mê, cái thời kỳ này mặc dù cùng bối cảnh lịch sử mà cô biết thì không khác biệt mấy, nhưng thực tế thì khác biệt thật lớn. Lại có loại nghịch thiên như vậy xuất hiện.
"Ngoại trừ giết chết người bố trí trận pháp ra còn có cách nào khác không?”
"Bây giờ còn chưa biết, trận pháp này anh chỉ thấy qua ở trên sách, cảm thấy rất giống, hôm nay thử qua quả nhiên hiệu quả. Người bày trận này rõ ràng không phải cao thủ, trận pháp này giống như là vừa mới học được không lâu, cho nên chúng ta mới có thể dễ dàng phá.”.
Triển Thất trong lòng âm thầm cảm thán, cô đánh giá thế giới này quá thấp, cho nên luôn ở trong tình thế bị động, lien tiếp gặp nguy hiểm, nếu như không có Văn Nhân Mạc, cô rất có thể không sống được cho đến bây giờ. Sau khi lần nữa nhận thức thế giới này, cô nhất định phài trở nên mạnh hơn, bây giờ cô coi như là người đến từ tương lai thì cũng không hề chiếm ưu thế gì. Thế giới này nhân tài rất nhiều, cho nên nhất định phải càng cố gắng them mới được.
"Đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp để phá trận này, bây giờ đi lên trước xem xét tình hình thế nào.”
Lần này đối phương có thể chỉ là dò xét, cũng không có dùng trận này với quy mô lớn, chỉ là sử dụng trận pháp này ở bên ngoài phòng của Bang chủ và các Đường chủ. Xem ra bọn họ cũng không có nắm chắc là trận pháp này có hiệu quả hay không, hay là có thể là không có đủ khả năng thi triển trận pháp này đối với cả Diễm bang.
“Chuyện gì xảy ra?”
Khi Văn Nhân Mạc và Triển Thất đi đến sân của vị Đường chủ cuối cùng thì nghe được tiếng khóc thút thít, đi vào trong thì mới phát hiện là những nữ quyến đang khóc.
"Bang chủ, bên chúng ta lúc đầu cũng không biết trân pháp này, cho nêntừ đầu đến cuối đều chiến đấu với nhóm người hắc y nhân kia. Triệu đường chủ bởi vì lúc trước bị ngã bệnh, chúng ta không có bảo vệ tốt, cho nên ông ấy đã hi sinh, chỉ là bắt được một tù binh
Triển Thất nhìn thoáng qua, trả lời câu hỏi chính là Thạch Lỗi người mà lần trước vì để tìm ra nội gián mà tổ chức cuộc thi đấu súng đã biểu hiện rất tốt. Sau lần đó anh ta trở thành một Đà chủ là thuộc hạ của Triệu đường chủ, Triền Thất đã từng hỏi qua Triệu đường chủ mấy lần, ông nói là người này rất tốt, năng lực làm việc rất mạnh, nhưng chính là người nghiêm túc, cũng không có nói chuyện với người khác.
Loại người như vậy, nêu như không phải là chủ động hỏi thì chắc sẽ không chủ động trả lời, nhưng vừa nãy người mà Văn Nhân Mạc hỏi rõ ràng là một người khác, vậy mà cậu ta lại mở miệng trả lời, đây là sao? Là muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Văn Nhân Mạc, lên làm Đường chủ? Hay là có quan hệ rất tốt với Triệu đường chủ, cho nên mới phải như vậy? Chỉ là mặc kệ là loại nào, Triển Thất lại lần nữa lưu tâm người này.
"Triệu đường chủ là vì Diễm bang mà chết, hãy chon cất thật tốt, hãy sắp xếp tìm cho người thân của ông ấy một chỗ ở thật tốt, sau này cuộc sống của họ là do Diễm bang chịu trách nhiệm.”
Văn Nhân Mạc đối xử với thuộc hạ đều rất tốt, hơn nữa đối với người thân của bọn họ cũng rất tốt. Bây giờ Triệu đường chủ đã chết, con của ông ấy bị mồ côi nhất định phải nuôi, sau đó Thích Thiên lại đi an ủi một nhà của Triệu đường chủ rồi mới rời đi.
"Mang tù binh đó đi theo, cậu cũng đi theo.”
Trước khi đi Văn Nhân Mạc gọi Thạch Lỗi đi theo, Triển Thất phát hiện cậu ta có vấn đề, thì Văn Nhân Mạc cũng phát hiện.