Editor: White Silk-Hazye
"Lão đại, em hỏi anh một câu hỏi cuối cùng, hai mươi mấy năm nay anh không có đi tìm phụ nữ, như vậy anh giải quyết vấn đề sinh lý như thế nào?"
Triển Thất đối với chuyện này thật sự rất tò mò, một người đàn ông bình thường, làm sao có thể không có nhu cầu sinh lý. Cô vào Diễm bang lâu như vậy cũng chưa từng thấy anh đi tìm phụ nữ, nghe những lời thủ hạ của anh nói trước kia anh cũng không có đi tìm phụ nữ, ban đầu vốn nghĩ anh là đồng tính, thích đàn ông, bây giờ đã phủ định vấn đề này rồi. Về sau cũng đã từng hoài nghi anh không được, nhưng phản ứng của tối hôm nay không phải là bộ dạng không được, cho nên cô càng thêm tò mò, chẳng lẽ là dùng.....
Khi Triển Thất hỏi xong những vấn đề này Văn Nhân Mạc thật sự muốn hỏng rồi, cho nên dứt khoát đứng dậy một mình đi ra khỏi phòng, nếu như tiếp tục chờ ở đây thì cô gái nhỏ bên trong không biết sẽ nói cái gì nữa.
Một đêm này cứ như vẫy mà trôi qua, Triển Thất vì quá mệt mỏi, cho nên rất nhanh liền ngủ thiếp đi, bởi vì trước khi vào bảo tàng sẽ được nghỉ một ngày, cho nên Triển Thất ngủ cả một ngày. Đến tối ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy cô cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, với lại Văn Nhân Mạc còn kêu người chuẩn bị cơm chiều thật tốt chờ khi cô vừa tỉnh dậy thì mang đến. Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ Văn Nhân Mạc sợ cô lại tiếp tục hỏi vấn đề của tối qua, cho nên cái gì cũng không nói trực tiếp ôm cô ngủ.
Chờ đợi ba năm đến lúc bảo tàng mở ra cuối cùng cũng đến, sau khi đến nơi tập hợp thì một đám người đều tỏ ra rất hăng hái.
"Bảo tàng còn hai tiếng nữa sẽ mở ra, sau này đi vào bên trong nhất định phải cẩn thận. Theo kinh nghiệm từ những bảo tàng trước đây, bên trong có rất nhiều cơ quan với lại phải cẩn thận mấy bang phái kia sẽ giở trò đánh lén, bây giờ cơ thể của em không tốt nhất định phải đi sát bên cạnh anh."
Lần này Văn Nhân Mạc luôn có dự cảm xấu, vốn định để cho Triển Thất chờ bọn họ đi ra, nhưng cô lại kiên trì muốn đến.
Thực ra không chỉ riêng Văn Nhân Mạc có loại dự cảm này, Triển Thất, Nam Cung Ngọc đều có, cho nên Triển Thất mới kiên trì muốn đến, cô cũng lo lắng cho Văn Nhân Mạc.
Trước khi xuất phát Nam Cung Ngọc cảm thấy có dự cảm xấu rất mãnh liệt, nhưng mạng của Triển Thất và mạng của Văn Nhân Mạc anh đều không tính ra được. Có điều là kết quả tính ra không có sai chỉ hy vọng những điều này là do khẩn trương quá mà ra.
Bảo tàng ở tại trên núi Thanh Phong của Tùng thành, một nửa khác của núi Thanh Phong vốn là địa bàn của Thanh Phong trại, rất nhiều người cũng hoài nghi bảo tàng đã sớm bị Thanh Phong trại phát hiện, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mọi người vẫn là liều mạng muốn vào xem một chút.
Hai tiếng đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, khi ánh mặt trời chiếu lên trên tấm bia đá ở cửa động thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Đạo ánh sáng đó khiến cửa chính làm thế nào cũng không thể mở ra lại tự động mở ra. Nhìn thất một màn như vậy tất cả mọi người đều sợ ngây người, Triển Thất biết, đây là cơ quan được thiết kế khéo léo, chỉ là không nghĩ đến, mộy cái bảo tàmg như vậy lại có thể có cơ quan tinh xảo như vậy, thấy được chủ nhân của bảo tàng này giấu đồ có bao nhiêu khó khăn.
"Lần này thời gian mở ra là ba ngày, ba ngày tới chúng ta không thể từ bên trong mà đi ra ngoài được, giống nhau, nếu như nói đến ngày ba mà chúng ta không đi ra như vậy cũng sẽ không ra được."
"Những thứ này là khi phát hiện bảo tàng này đã tìm được một cuốn sách ở phía trên viết như vậy, lúc đầu tất cả mọi người đều không tin, chỉ là cuối cùng những người đó thật sự không có đi ra."
Văn Nhân Mạc nói một lần những điều cần chú ý với Triển Thất, nhìn dáng vẻ Triển Thất nghi ngờ liền nói rõ nguyên nhân một chút. Ba năm trước khi tìm ra bảo tàng thì bảo tàng đã mở ra ba ngày, lập tức sẽ đóng lại, nhưng chưa gặp qua chuyện kỳ lạ như vậy, cho nên phần lớn đều là bán tín bán nghi, để chứng minh có đúng như vậy hay không, khi tìm ra bảo tàng đó những bang phái kia cũng chọn ra người đi vào trong, nhưng sau khi bọn họ đi vào thì cũng chưa từng thấy đi ra.
Cửa động của bảo tàng đã hoàn toàn mở ra, chẳng qua bây giờ tất cả mọi người ai cũng không muốn là người đầu tiên đi vào trong, ai biết được bên trong đó có cơ quan gì hay không chứ, hay là sau khi đi vào cũng sẽ không thể đi ra được.
"A."
Ngay lúc tất cả mọi người đang chờ có ai đó vào trước, cuối cùng Huyền Vũ môn không kiềm chế được, cho nên phái người đi vào trước, nhưng mới vừa đi đến cửa động thì chợt có một mũi tên nhọn bay ra xuyên thẳng qua tim. Nhìn người vừa mới nãy còn sống sờ sờ trước mắt liền chết ngay trước mặt như vậy thì mọi người cũng không dám di chuyển nữa.
"Chủ tử, ngài tin tưởng tôi không?"
Bảo tàng đã mở ra hai tiếng rồi, vẫn không có một ai đi vào, cứ như vậy mãi thì chờ đợi ba năm liền uổng phí rồi. Cho nên Nam Cung Ngọc hỏi Triển Thất, anh tin chắc có thể dẫn bọn họ đi vào trong, nhưng giác quan thứ sáu này quá kỳ lạ anh sợ mọi người không tin mình, cho nên mới hỏi Triển Thất trước.
"Tôi tin."
Lấy được sự tín nhiệm của Triển Thất anh rất vui vẻ, cho đến bây giờ Triển Thất chưa từng hỏi qua xuất thân của anh, tại sao đi theo cô, lại có thể tín nhiệm anh như vậy, loại cảm giác này thật tốt, cho dù suốt đời cho cô mạng của anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Văn Nhân Mạc không tin Nam Cung Ngọc, nhưng hắn tin tưởng Triển Thất, chỉ cần cô tin thì anh cũng tin. Những người phía dưới cũng tin giống như Văn Nhân Mạc, cho nên không ai phản đối, đem mạng của mình giao cho Nam Cung Ngọc.
Diễm Bang vừa động cuối cùng cũng phá vỡ cục diện trầm mặc này, nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đi vào trong lòng mọi người đều mâu thuẫn. Rất nhiều người cũng chế nhạo bọn họ, bang phái nhỏ chính là bang phái nhỏ, không chịu đựng nổi, hơn nữa còn là đích thân Bang chủ đi vào, loại việc này trước hết nên để cấp dưới đi chịu chết mới tốt. Hơn nữa, họ còn có hi vọng Diễm bang có thể an toàn đi vào trong, nếu như Diễm bang an toàn đi vào, như vậy thì có nghĩa là họ cũng có thể đi vào.
"Các người cũng đi qua đó, nhìn xem bọn họ đi vào như thế nào, nếu có thể đi vào thì quay trở về nói cho tôi biết."
Bạch đường chủ của Chu Tước môn sau khi thấy Diễm bang muốn đi trước mở đường thì phái Long Hổ môn đi theo vào trong, bây giờ ông còn không biết Long Hổ môn thật ra là người của Triển Thất, nhưng bọn họ không thích Chu Tước môn, cho nên để cho bọn họ tự tìm cái chết đi.
Chẳng qua an bài như vậy vừa đúng với ý muốn của Long Môn chủ và Long Mai, hai người họ lo lắng cho Triển Thất, cho nên liền đi theo vào.
Thấy Chu Tước môn phái người đi theo như vậy, các bang phái khác cũng phái thuộc hạ đi theo vào để nhìn đường, chờ sau khi xác định hoàn toàn không có nguy hiểm bọn họ mới có thể đi vào.
Lục Hiên lo lắng cho Triển Thất, cho nên anh mang người đến trực tiếp gia nhập vào thế lực của Diễm bang cũng đi vào bên trong cùng nhau.
"Chúng ta cũng đi theo."
Lôi Liệt sau khi cùng Văn Nhân Mạc và Triển Thất đánh qua lại vài lần thì cành ngày càng tin tưởng thực lực của bọn họ, bọn họ đã dám đi và, thì đã vô cùng chắc chắn thành công rồi. Cho nên anh trực tiếp dẫn người đi theo vào trong, đi trước vào so với đi sau vào sẽ chiếm được ưu thế hơn.
Nam Cung Ngọc toàn tâm chú ý dẫn đường ở phía trước, đoạn đường ở tại cửa ra vào này quả nhiên có rất nhiều cơ quan, anh dựa vào giác quan thứ sáu của mình mà tránh khỏi từng cái một, cuối cùng sau khi đi khoảng chừng một trăm thước thì an toàn đi vào cửa động.
Khoảng một trăm thước này là một con đường rất hẹp, đều là một người rồi tiếp một người đi vào, bây giờ sau khi đi qua trước mắt đột nhiên trở nên rộng lớn. Đoạn đường vừa nãy mặc dù không dài nhưng đi vô cùng khó khăn, không cẩn thận là có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bây giờ quần áo của mọi người đều ướt đẫm.
"Bang chủ, bây giờ chúng ta đi hướng nào."
Sau khi đi vào trong sơn động, xuất hiện trước mặt bọn họ có ba con đường, ba con đườnh này không có chung đường ra, có thể đi thông vào bảo tàng, cũng có thể thông vào địa ngục.
"Chúng ta chờ một chút để cho bọn họ chọn trước đi."
Triển Thất biết Nam Cung Ngọc đã nghĩ ra nên đi đường nào rồi, nhưng cô cũng không muốn để cho những người kia chiếm được tiện nghi, trải qua chuyện vừa rồi, cô tin rằng tất cả mọi người đã nghi ngờ bọn họ, nếu bọn họ chọn trước, chắc chắn bọn chúng sẽ đi theo.
Sau khi nghe Triển Thất nói xong mọi người bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó một đám người bày ra vẻ mặt đăm chiêu ủ dột như là không biết chọn cái nào.
"Văn Nhân bang chủ các người muốn chọn đường nào."
Lôi Liệt là một trong bốn bang phái đi vào theo bọn họ đầu tiên, cho nên thừa dịp mấy bang phái kia còn chưa đến mà hỏi Văn Nhân Mạc trước.
"Lôi môn chủ gấp cái gì, loại việc này đương nhiên là phải để cho người khác chọn trước thì tốt hơn."
Nghe vậy, Lôi Liệt cũng cười mà ngồi xuống, mỗi khi nghe khẩu khí Triển Thất nói chuyện như vậy thì đều là đã chuẩn bị tốt rồi.
Rất nhanh, một vài bang phái khác cũng đều đi vào, vốn cho là sẽ bị Diễm bang và Bạch Hổ môn chiếm trước tiên cơ, nhưng sau khi đi vào thấy bọn họ đang ngồi tại chỗ thì ngẩn người một chút, cuối cùng mới nhìn đến ba con đường ở trước thì nở nụ cười, xem ra ông trời cũng đứng về phía bọn hắn.
"Thuộc hạ của Văn Nhân bang chủ thật sự là người tài giỏi, thế nhưng có thể phá được cơ quan tinh diệu như vậy.
Bạch đường chủ của Chu Tước môn vừa tiến vào liền bắt đầu chế giễu, vẻ mặt ghen ghét.
"Ai, phá cái cơ quan gì đó thì không hề khó khăn, nhưng mà bây giờ ba con đường trước mặt này nên chọn như thế nào a."
Triển Thất cố tình làm ra vẻ mặt chán nản, một chút cũng không có sơ hở.
"Hừ, lão tử trước khi đi vào đã tìm người tính qua, lần này nhất định sẽ thắng lợi trở về, chúng tôi chọn đi đường này."
Triệu đường chủ của Thanh Long bang chọn con đường ở bên phải đi vào trước, từ trước khi đến anh thục sự đã tìm người tính qua, nói lần này tầm bảo anh là hữu kinh vô hiểm (nghĩa là có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm), mặc dù quá trình tương ối phức tạp, nhưng kết quả là rất tốt.
Có Thanh Long bang dẫn đầu, Chu Tước môn cũng không do dự, chọn con đường bên trái đi vào, Thanh Phong trại cũng đi theo con đường mà Thanh Long đi vào. Lần này người của Huyền Vũ môn rất ít, cho nên chỉ có thể tiếp tục hợp tác với Chu Tước môn vì vậy bọn họ cũng đi chung vào theo.
Cuối cùng chỉ còn lại Diễm bang và Bạch Hổ môn, sau khi thấy mấy thế lực kia đều dần dần đi mất lúc này Triển Thất mới phủi mông đứng dậy nhìn Nam Cung Ngọc.
"Chủ tử, chúng ta nên đi con đường ở giữa đi, đỡ phải nhìn thấy đám chó hoang làm cho tâm tình khó chịu kia."
Sau khi Nam Cung Ngọc thành công mang mọi người tiến vào bảo tàng thì những người phía dưới đều bắt đầu tin tưởng anh rồi, nghe anh nói đi con đường ở giữa, vậy nhất định là không sai, đồng thời trong lòng nguyền rủa mấy tên gia hỏa mắt mọc ở trên đầu kia đều đi con đường không có lối về.
Lôi Liệt vừa rồi chỉ biết Nam Cung Ngọc là người dẫn đường, bây giờ nhìn lại thấy cậu ta đang chọn đường thì hai mắt không khỏi nhìn qua, anh có cảm giác hình như đã gặp cậu ta ở đâu rồi.
Con đường ở giữa này quả nhiên là con đường chính xác thông vào bảo tàng, bọn họ rất nhanh đi đến cuối đường cũng không có gặp phải một cơ quan nào.
"Đến rồi."
Sau khi bọn họ tiếp tục đi thêm mấy trăm thước, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức tường, sau khi Nam Cung Ngọc tính toán một chút xác định không có nguy hiểm mới dùng sức đẩy ra.
Đây là một cái cửa đá, cho nên phải mấy người mới đẩy được cánh cửa ra, một lúc sau khi cánh cửa được đẩy ra đột nhiên có ánh sáng phát ra. Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người không thích ứng được đều phải che lại hai mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện này rồi thì bắt đầu đánh giá xung quanh, mới nhìn thì thấy không có gì, thật đúng là so với chuyện heo biết leo cây còn ngạc nhiên hơn.
Xuất hiện ở trước mắt bọn họ là một căn phòng rộng lớn, ở bốn phía trên vách tường treo đầy dạ minh châu, mỗi một viên dạ minh châu đều to bằng trứng gà, mà ở giữa phòng có một viên dạ minh châu to bằng quả đấm, những người ở đây chưa từng thấy viên dạ minh châu nào to như vậy.
Triển Thất từng nhìn thấy những viên dạ minh châu đó ở trong mật thất của Phi Ưng trại thì đã cảm thấy rất ngạc nhiên rồi, nhưng những viên đó đem so sánh với những viên này, thật sự là tiểu vu kiến đại vu.()
() Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực. Trong câu ngày có nghĩa là Triển Thất đang so sánh những viên dạ minh châu của Phi Ưng trại với ở trong bảo tàng là khác nhau một trời một vực.
"Ở đây khoảng hơn mấy tăm viè dạ minh châu nha, mỗi một viên đều có giá trị liên thành, con mẹ nó, cho tới bây giờ lão tử còn chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy."
Đại Ngưu nhìn những viên dạ minh châu này cảm khái nói.
"Chúng ta trước hết lấy những viên dạ minh châu này xuống đi, phòng ngừa một lát nữa bọn chúng đến đoạt đi."
Bây giờ những người ở chỗ này đều xem như là người của mình, cho dù đối mặt với nhiều bảo vật như vậy cũng không có một ai đánh giết lẫn nhau.
Rất nhanh, ngoài mấy viên chừa lại để chiếu sáng ra thì những viên dạ minh châu còn lại đều bị lấy xuống. Lúc bọn họ đến có chuẩn bị rất nhiều hộp, các loại túi,.... đều trang bị rất tốt.
"Dạ minh châu lớn như vậy, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, chủ nhân của bảo tàng này thật con mẹ nó có tiền."
Sau khi lấy viên dạ minh châu lớn nhất vào trong tay, Lục Hiên xoay qua xoay lại nhìn mấy lần. Bây giờ có thể nói anh là người giàu nhất cả nước, mà ngay cả anh cũng chưa từng thấy qua cái đó thì người khác càng khỏi phải nói.
Chúng ta làm nhanh lên một chút, sau đó tranh thủ đến trước những người kia tìm hết bảo vật lấy đi rồi rời khỏi đây."
Triển Thất nói ra thì mọi người đều hiểu, mấy thứ này nếu như bị mấy bang phái đang ở con đường hai bên thấy chắc chắn bọn chúng sẽ hợp lại nổi điên mà bắn bọn họ.
Căn phòng này chỉ có trên vách tường bốn phía là treo đầy dạ minh châu, trừ cái đó ra không có cái khác. Chỉ là trước mặt bọn họ còn có ba con đường, những thứ bên ngoài cũng đã nghịch thuên như vậy, bên trong chắc chắc cũng sẽ không kém, cho nên nhanh chóng đi lên mở ra những cánh cửa này.
Sau khi mở ra cửa đầu tiên xuất hiện ở trước mắt mọi người là một căn phòng châu báu, đúng, chính là một phòng. Căn phòng này không sai biệt lắm có hơn trăm bình lớn nhỏ, bên trong để mười mấy cái rương, mỗi rương sau khi mở ra đều là trang sức và châu báu, tất cả số châu báu này đều có chất lượng cao không thua những viên dạ minh châu ở bên ngoài, những thứ này nếu như cầm ra cho mỗi người một phần, như vậy, vị trí người giàu nhất của Lục Hiên có lẽ sẽ không ngồi vững.
Chỉ có điều nhìn thấy nhiều châu báu như vậy mặc dù hưng phấn, nhưng ngay lập tức liền trở nên lo lắng, cuối cùng phải làm sao mới có thể mang những cái này ra ngoài được, nếu hai người cầm một rương cũng có thể mang ra hả.
"Chúng ta đi xem căn phòng tiếp theo một chút."
Nếu không thể lấy đi thì ở đây rối rắm cũng không có tác dụng, chỉ có thể đợi đến lúc cuối cùng xem có thể lấy được bao nhiêu là được rồi. Chỉ mới mở ra một căn phòng đã có nhiều kho báu như vậy, như thế thì bên trong hai căn phòng phía sau chẳng phải là càng có nhiều bảo vật sao.
Sau khi mở căn phòng thứ hai ra thì xuất hiện không phải là vàng bạc châu báu, mà là một phòng vũ khí, ở chính giữa phòng đặt hai thanh đoản kiếm. Chỉ nhìn thôi cũng biết là bảo bối thượng đẳng. Có điều binh khí trong phòng này mặc dù là bảo vật, nhưng dù sao bây giờ đã là thời hiện đại, các loại vũ khí có tính sát thương đã hoành hành mấy thời đại rồi, cho nên loại vũ khí lạnh này đã không còn sử dụng rồi.
Thời đại của bảo tàng này quá lâu đời, thời đó còn chưa có thuốc nổ và các loại pháo...Nếu như góc nhìn là ở thời đại đó thì những loại vũ khí này đem so với vàng bạc châu báu ở căn phòng đầu tiên càng có giá trị hơn.
Bỏ qua căn phòng này, nhanh chóng chạy qua căn phòng thứ ba. Sau khi đi vào căn phòng này thì không có đồ vật gì, trên bàn chỉ đặt một cái hộp hình vuông nhỏ, bên trên hộp còn có một lá thư.
Trên thư viết là: "Có thể nhìn thấy lá thư này, như vậy chứng minh rằng ngươi rất thông minh, cũng rất có thực lực. Ở nơi này tôi đã để lại tất cả tài sản mà trước khi tuổi tôi đã kiếm được, ngươi tìm được toàn bộ những thứ này là có thể thống trị một phương. Nhưng nếu như ngươi có hùng tâm muốn thống trị cả giang hồ, như vậy thì phải tìm được bảo tàng của một người đã cất giữ toàn bộ tài sản cả đời của ta. Trong hộp này có một cái bản đồ bảo tàng nói chi tiết về bảo tàng của tôi và một phần bản đồ để tìm kiếm được bảo tàng của người kia. Tôi hi vọng các người có thể tìm được bảo tàng của người kia từ bên trong lá thư tôi để lại.
Sau khi mở hộp ra nhìn thấy bản đồ ở bên trong mới phát hiện, thì ra cái bảo tàng này cũng không cần phải đến ba năm mới mở ra, hơn nữa còn có một lối đi khác. Ngoại trừ tấm bản đồ bảo tàng này ra phía sau còn có một phần bản đồ bảo tàng, cùng tấm bản đồ mà Văn Nhân Mạc đã từng cho Triển Thất xem có tính chất giống nhau.
"Tấm bản đồ bảo tàng này nên thuộc về Diễm bang."
Lôi Liệt biết, nếu như không có nhóm người của Triển Thất thì căn bản sẽ không có khả năng tìm được bảo tàng một cách thuận lợi như vậy, có thể là ngay cả cửa động và một cửa ải kia cũng không vào được, cho nên tấm bản đồ bảo tàng này để cho nhận lấy Diễm bang là thích hợp nhất. Mà Lục Hiên cũng không có ý muốn lấy, như vậy vừa đúng, Văn Nhân Mạc liền đem bản đồ bảo tàng thu lại. Bây giờ có tấm bản đồ bảo tàng này, thì vấn đề làm sao để mang hết đống bảo vật này ra ngoài cũng dễ giải quyết.
Chỉ là mọi thứ giống như là quá mức thuận lợi, trong lòng Triển Thất có một loại dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.
"Triệu đường chủ, chúng ta tìm được bảo tàng rồi."
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời khỏi thì ở bên ngoài truyền đến tiếng ầm ỹ, khi đi ra ngoài vừa hay nhìn thấy người của Thanh Long bang.
"Lôi môn chủ và Văn Nhân bang chủ thật là may mắn nha, nhanh như vậy đã tìm ra bảo tàng rồi."
Hai mắt của Triệu đường chủ Thanh Long bang tức giận nhìn bọn họ.
Thanh Long bang chọn con đường có đầy cơ quan, khi đi ra có hơn một nửa nhân tài đã chết, vừa đi ra liền nhìn thấy người vốn là đi ở phía sau bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, chỉ biết bọn họ trước đó chắc chắn đã biết cách bố trí bên trong bảo tàng này rồi, nếu không thì tại sao có thể không hao tổn một chút nào hết mà đứng ở chổ này.
"Đường chủ, xem ra bọn họ còn chưa có mang bảo vật đi."
Bây giờ trên vách tường chỉ còn treo hơn mười mấy viên dạ minh châu, những người này có ai đã từng thấy qua những viên dạ minh châu lớn như vậy, hơn nữa còn là hơn mười mấy viên, ánh mắt của một đám người đều sáng lên, nhìn không biết chán.
"Hai vị nếu là mọi người cùng nhau tìm được, sẽ không có đạo lý mà độc chiếm một mình đi, tôi hi vọng hai vị có thể đem những bảo vật đã lấy được ra."
"Triệu đường chủ nói rất đúng, nếu mọi người là cùng đi, thì mọi người nên chia sẻ với nhau."
Sau khi Triệu đường chủ nói xong, ở phía sau liền truyền đến một giọng nói khác, không phải ai khác, chính là âm thanh phát ra của Chu Tước môn và Huyền Vũ môn từ một con đường khác.
Dáng vẻ của bọn họ so với Thanh Long bang còn thảm hại hơn, một đám người quần áo rách rưới có rất nhiều vết thương, số người cũng ít đi rất nhiều.
"Ai có thể lấy được số bảo vật này đều phải bằng bản lĩnh của mình rồi, nếu là chúng tôi tìm ra trước, như vậy những bảo vật này liền thuộc về chúng tôi, chỉ có điều hôm nay tôi cao hứng, đến lúc đó có thể xem bình thường giao tình chúng ta ra sao thì có thể chia cho các vị một chút, đỡ phải mất công chạy đến đây một chuyến mà tay trắng ra về."
Lôi Liệt nhìn đám người tham lam kia vừa cười vừa nói, đồng thời đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho Văn Nhân Mạc. Chỉ là nhìn ánh mắt của đám người đó cũng biết bọn họ căn bản không muốn chia đều, mà là một mình độc chiếm, cho dù họ có muốn nhường lại một phần thì cũng vô dụng. Trận quyết chiến này là không thể tránh được, bây giờ cả ba bang phái đều tổn thất rất nhiều người, mà họ một người bị thương cũng không có, nếu như đánh nhau, chưa chắc sẽ bị tổn thất.
"Lôi môn chủ, làm người không thể tham lam như vậy được, nếu như anh lấy ra chia đều những bảo vật kia, chuyện lần trước anh giết người cướp tiền của chúng tôi thì chúng tôi sẽ bỏ qua, tuyẹt đối sẽ không truy cứu."
Triệu đường chủ của Thanh Long bang cũng đã an bài thuộc hạ đợi lệnh, anh vốn cho là mình căn bản không đánh lại nhóm người của Triển Thất, nhưng bây giờ hai bang phái khác đã tới, bây giờ bọn họ đã chung một phe rồi, như vậy nếu như liều mạng thì cũng chưa biết chắc là ai sẽ thắng ai, chờ đến lúc đó sẽ cướp được bảo vật.......
"Bây giờ Triệu đường chủ cho là chỉ bằng những người này là có thể đánh thắng chúng tôi sao?"
"Ha ha, nói như vậy cũng không đúng."
Bạch đường chủ của Chu Tước đột nhiên cười phá lên, đồng thời ở trong đội ngũ của Diễm bang và Bạch Hổ môn bên này đột nhiên chuyển động, một người ở bên cạnh Văn Nhân Mạc và Lôi Liệt chợt xuất hiện cùng lúc nổ súng về phía hai người bọn họ.
"Lão đại, cẩn thận."
"Bang chủ cẩn thận."
"Chủ tử."
Khi nhìn thấy có một phát súng sắp bắn trúng Văn Nhân Mạc Triển Thất nhanh chóng đẩy ngã Văn Nhân Mạc xuống đất, nhưng mà phát súng đáng lẽ bắn về phía Văn Nhân Mạc lại bắn trúng tim của Triển Thất.