Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

chương 102: luyện ngục ở nhân gian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ông xã, trước hết chúng ta giết hết những người này, sau đó có thể động phòng rồi.”

Triển Thất vừa dứt lời, không khí xung quanh lập tức thay đổi, mới vừa rồi hỉ đường tràn ngập vui mừng thì trong nháy mắt đã trở thành chiến trường tiêu sát.

Sau khi tham gia hôn lễ kiểu phương Tây rất nhiều người đã lập tức rời đi, giống như bọn Lâm Phong mới vừa rồii, bọn họ biết trong hôn lễ vừa kết hôn vừa là nghi thức để Văn Nhân Mạc tiếp quản Thanh Long bang nên nhất định sẽ xảy ra một trận đại chiến, ai lưu lại không phải là ngu ngốc sao.

Hiện tại những người ở lại đều là người của Thanh Long bang rất trung thành với Văn Nhân Mạc, còn có người của phủ đại soái, trên thân những người này vẫn mang theo người để tùy thời có thể ứng phó khi xảy ra cuộc chiến.

“Văn Nhân Mạc, anh ẩn giấu cũng đủ sâu đó, không ngờ mấy năm này anh vẫn ở dưới mắt của tôi, nhưng hôm nay anh cho là có thế thắng tôi chỉ với một vài người ít ỏi như vậy sao?”

Thác Bạt Dã vung tay lên, lập tức có một số lượng lớn người xuất hiện ở phía sau, hơn nữa, nghe giọng điệu của ông ta thì hình như đã bao vây toàn bộ Thanh Long bang.

“Đại ca, sao tôi cảm giác đầu óc có chút choáng váng, cả người dường như không còn chút sức lực nào hết.”

“Đúng vậy, tôi không đứng lên nổi nữa.”

“Bang chủ, ta cũng cảm thấy đầu choáng váng quá.”

Khi Thác Bạt Dã đi vào đại sảnh thì mấy người Văn Nhân Mạc ngửi thấy một hương thơm lạ lùng, sau đó cảm thấy tứ chi đều vô lực ngã xuống, Triển Thất ngã vào trong ngực của Văn Nhân Mạc, ddlqdmột lúc sau Văn Nhân Mạc không gượng nổi mà ngã ngồi xuống ghế, còn những đệ tử khác thì vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

“Tôi thấy Trầm đại soái nên sớm đầu hàng đi, chỉ cần anh giao ra lực lượng quân đội của anh, có lẽ tôi có thể cầu xin lão đệ Thác Bạt Dã tha cho anh một mạng, có thể mang theo người phụ nữ như hoa như ngọc của anh về vùng quê nào đó mở của hàng buôn bán nhỏ mà sống qua ngày.”

Người đi vào sau là Thái đại soái và Lý Tra Đức, hai người này từng có xung đột với Văn Nhân Mạc, họ vốn là một phe với Thác Bạt Dã, cho nên khi Văn Nhân Mạc và Triển Thất lại lần nữa nhìn thấy hai người này cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

“Các anh có người của mình chẳng lẽ chúng tôi không có sao? Tôi tin tưởng nếu là chúng tôi kết hợp lại thì ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”

“Anh vẫn còn ở đây chờ đợi viện binh sao? Ha ha, không ngại nói cho anh biết, những người kia đã bị Trương đại soái ngăn lại rồi.”

“Tôi sẽ nói cho anh biết, tất cả người mai phục ở bên ngoài đều là người của tôi, anh cho rằng Văn Nhân Mạc anh đã rời Thanh Long bang mấy năm như vậy thì mấy huynh đệ trong Thanh Long bang còn có thể nghe theo lời anh sao? Hơn nữa, tôi sẽ để mặc cho những người trung thành với gia tộc của anh còn tồn tại trên đời được sao?”

“Tôi tới là muốn hai người phụ nữ, chỉ cần anh giao hai người phụ nữ đó ra tôi sẽ lập tức rời đi.”

Thác Bạt Dã và Thái đại soái không có vội vã khai hỏa với mấy người Văn Nhân Mạc, lúc này mấy người Văn Nhân Mạc đều bị hạ dược, từng người đều có cảm giác vô lực chẳng khác nào những con dê mặc cho người khác chém giết, điều này cho thấy, bọn họ đã chuẩn bị khá kĩ dù có vội vàng một chút.

Lý Tra Đức là vì chuyện lần trước mà tới, lần này anh ta đã cung cấp rất nhiều vũ khí và đạn dược cho Thái đại soái và Thác Bạt Dã và yêu cầu của anh ta chính là Tiễn Kỳ và Long Mai, anh ta nghĩ thông qua hai người bọn họ có thể tìm được Triển Thất đã giả trang Lục Chấn Thiên.

Bởi vì hôn lễ tiến hành đồng thời ở hai nơi, cho nên rất nhiều bộ đội phân tán ở hai nơi, khi có chuyện sẽ lập tức đến tiếp ứng, có lẽ số người nàynửa đường đã bị Trương đại soái chặn lại rồi. Những người vòng ngoài của Thanh Long bang cũng có rất nhiều người là nội gián của Thác Bạt Dã, bọn họ đã phản bội và trở thành người của Thác Bạt Dã.

“Thật sao? Các anh đã có lòng tin như vậy thì như thế nào vẫn chưa động thủ chứ? Trực tiếp trói chúng tôi lại là được rồi?”

Thật sự Triển Thất không nhìn nổi mấy cái sắc mặt xấu xí này nữa, nếu tiếp tục nói chuyện cũng bọn họ thì thật con mẹ nó sẽ khiến cô không thể không bị nội thương mất.

Đối với việc mấy người Văn Nhân Mạc không có chút sợ hãi nào, Triển Thất còn kêu gào Thái đại soái và Thác Bạt Dã động thủ đi làm cho bọn họ nghĩ đây là đang hát không thành kế để trì hoãn thời gian chờ cứu viện tới.

Thái đại soái và Thác Bạt Dã liếc nhìn nhau, hẳn là không có bất kỳ cạm bẫy nào, khi bọn họ tới đây thì đã có người bẩm báo lại là đã ngăn cản người của Văn Nhân Mạc rồi, hơn nữa, những người mai phục ở bên ngoài kia đều là người thân tín của hai người bọn họ, bọn họ cho rằng nhất định là Văn Nhân Mạc đang cố làm ra vẻ thôi.

“Triển tiểu thư đúng là không giống như lời đồn rồi, nếu như Triển tiểu thư chịu đi theo tôi thì tôi sẽ không ghét bỏ vì cô đã gả cho người khác mà có thể cho cô vị trí nhị phu nhân. Cô thấy thế nào?”

Bây giờ hai người bọn họ đã xác định thế cục chắc thắng cho nên mới bắt đầu đắc ý nói Triển Thất đi với bọn họ, không chỉ vậy mà sau đó ánh mắt của bọn họ nhìn cô không hề che giấu sự dâm đãng. Mặc dù ngoại giới đồn đại dáng dấp của đại tiểu thư Chu Tước môn rất xinh đẹp, ddlqdnhưng mà người đẹp thì bọn họ đã gặp nhiều, nhưng tất cả bọn họ cùng lắm chỉ làm công cụ ấm giường, bây giờ nhìn lại cô thì tính tình mạnh mẽ đã khơi dậy cảm giác chinh phục của bọn họ.

Văn Nhân Mạc không chịu nổi ánh mắt hai người bọn họ nhìn Triển Thất, người phụ nữ của anh sao có thể cho phép người khác xâm phạm lộ ra ý xấu chứ.

“Ầm!”

“A!”

Ngay khi Thác Bạc Dã dâm tà đưa tay ra chạm vào gò má Triển Thất thì Văn Nhân Mạc đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục đánh một quyền thật mạnh vào bả vai của ông ta.

“Con mịa mày khốn kiếp, dám chơi đểu lão tử, người đâu, đi tới lấy súng của nó rồi tống hết bọn nó vào tù đi, còn cái con quỷ nhỏ này thì mang đến kỹ viện cho tôi.”

Lăn lộn trong giới hắc đạo thì người nào không từng bị thương, trên cánh tay bị một vết thương cũng không phải là việc gì ghê gớm, nhưng vết thương khá đau nên Thác Bạt Dã che cánh tay bị thương lập tức lui về phía sau để cho người khác băng bó cho ông ta, mà hành động này của Văn Nhân Mạc cũng khiến cho bọn người Thái đại soái hoảng sợ. Thái đại soái và Lý Tra Đức cũng lập tức thối lui vào trong đám người để phòng ngừa bị bọn họ trốn ở chỗ nào đó bắn lén.

“Còn có những người này nữa, lập tức soát hết người bọn họ cho tôi, xem thử còn có ai mang theo vũ khí nữa không, tịch thu hết.”

Thái đại soái thầm mắng mình quá sơ suất, chỉ nhớ Văn Nhân Mạc là con trai của Văn Nhân Chấn mà hoàn toàn quên mất anh ta là đại soái mới của bến Thượng Hải, mặc dù có thể nhanh chóng nổi lên ở bến Thượng Hải là bởi vì anh ta có vũ khí. Trước kia, Thái đại soái sai Lý Tra Đức phái người truy xét nguồn gốc số vũ khí của Văn Nhân Mạc, nhưng ngoài dự đoán là ông ta biết Văn Nhân Mạc không có tiến hành bất kỳ một giao dịch mua bán vũ khí nào, mà số vũ khí kia giống như là không có nguồn gốc tự nhiên xuất hiện.

“Thái đại soái không cảm thấy bây giờ mới lục soát vũ khí của chúng tôi là quá muộn rồi sao?”

Ngay lúc bọn họ vừa muốn tiến lên lục soát vũ khí thì mấy người có vẻ mềm mại vô lực ngã ngồi trên mặt đất đột ngột đứng lên hết, mỗi người không có chút vội vã nào hoặc là từ trong ngực, hoặc là dưới mặt bàn, hoặc là dưới hỉ đài lấy ra từng món vũ khí, Thái đại soái và những người khác cả kinh không kịp lao đến ngăn cản.

“Coi như các ngươi có vũ thì có thể thế nào? Bây giờ cả Thanh Long bang đã bị bao vây, tôi khuyên các anh vẫn nên bỏ vũ khí xuống chịu trói đi đừng làm chuyện phản kháng vô vị.”

Tình hình lúc này rõ ràng không phải như kế hoạch đã tính trước, nên Thái đại soái vừa nói vừa lui ra ngoài, xem ra ông ta không muốn cùng những người kia liều mạng với người của Văn Nhân Mạc.

“Khai hỏa.”

“Ba ba…”

“Ha ha ha ha ha…”

Thái đại soái vừa ra lệnh một tiếng thì những người bọn họ mang tới lập tức dùng súng bắn về phía mấy người Văn Nhân Mạc, thế nhưng mấy người Văn Nhân Mạc một chút ý tứ khẩn trương cũng không có, ddlqdvẫn không có hành động gì chỉ đứng yên một chỗ, mà những thứ kia bắn đến trên người bọn họ giống như là đứa bé chơi súng đồ chơi, đương nhiên mấy người Văn Nhân Mạc không có bất cứ thương tổn gì.

“Đây là tiết mục Thái đại soái đặc biệt mang đến đám cưới của tôi sao? Thật đúng là có phong cách riêng đấy.”

Hiển nhiên những người này cũng ngu luôn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Đây không phải là thứ vũ khí hiện đại nhất sao? Làm sao sẽ biến thành như vậy?

“Không thể nào, không phải ngày đó chúng ta đã thử sao? Lực sát thương của loại súng này cực mạnh.”

Thái đại soái chuyển ánh mắt sang phía Lý Tra Đức, số vũ khí ông ta có mấy năm nay đều dựa vào sự cung ứng của Lý Tra Đức, chưa từng xuất hiện vấn đề gì, tại sao tại thời điểm mấu chốt lại xảy ra vấn đề lớn khiến người cười giỡn như vậy.

“Người đâu.”

Thái đại soái và Thác Bạt Dã biết bọn họ đã trúng kế, trước khi đến đây Thác Bạt Dã cũng đã nói cho họ biết thân phận thật sự của Văn Nhân Mạc, cũng đã nhắc nhở qua bọn họ, Văn Nhân Mạc là người không dễ dàng đối phó như vậy, nhưng bọn họ không có để ý đến những lời nhắc nhở đó nên bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Thái đại soái nhìn về phía ngoài cửa hô to, lúc bọn họ tới đây đã để rất nhiều người trấn giữ bên ngoài, trừ mấy người Thanh Long bang đang ở bên người Văn Nhân Mạc ra thì tất cả người ở trong và bên ngoài đều là người của bọn họ, tất cả Thanh Long bang đã bị họ nắm trong tay.

Khi ông ta kêu to thì quả nhiên từ bên ngoài truyền đến âm thanh nặng nề của bước chân, nghe qua thì có rất nhiều người tới đây, lần này Thái đại soái và Thác Bạt Dã mới có vẻ lấy lại bình tĩnh.

“Bang chủ.”

“Chủ tử.”

Người bên ngoài rất nhanh đã đi vào nội viện, bọn họ đứng ở phía sau Thái đại soái đồng thanh kêu lên.

Thái đại soái và Thác Bạt Dã vừa nghe vậy thì tâm thiếu chút nữa rơi xuống, bang chủ? Chủ tử? Đây là đang gọi người nào vậy, khi quay đầu nhìn lại những người kia tinh thần sung mãn, trên mặt lộ nét hung quang thì trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng, tất cả những người này đều là những người không tầm thường.

Người tới không phải là ai khác mà chính là mấy người Tần Thiên Khải và Đại Ngưu.

“Có phải Thái đại soái muốn biết đây là xảy ra chuyện gì không? Vậy thì để tôi giải thích cho ông mấy lời nha!”

“Đầu tiên là số súng này từ nơi nào mà có.”

Triển Thất nhìn bộ mặt tràn đầy nghi ngờ và nét mặt đờ đần của Lý Tra Đức thì nói.

“Các ông đều biết đây là loại súng sản phẩm mới nhất cũng là hiện đại nhất, nhưng tôi quên nói cho các ông biết, thật ra đây đều là do chúng ta tự sản xuất ra, lúc đầu tính toán làm món đồ chơi cho trẻ con ở hải ngoại thôi, còn ngày đó thứ các ông nhìn thấy kia đích thực là vũ khí thực sự, nhưng chỉ ngụy trang mấy khẩu súng thật đặt ở bên trên mà thôi, còn lại tất cả đều là đồ chơi của con nít, không chỉ vậy, mấy cái khác tôi cũng tìm người thay thế vào.”

“Cô… cô là…?”

“Đúng vậy, tôi nói cho ông biết có vài người ông không chọc nổi, tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông không biết quý trọng còn dám tái phạm, vậy thì không thể tha thứ được rồi.”

“Ầm!”

Hiện tại hiển nhiên Lý Tra Đức mới bừng tình hiểu ra, chính Triển Thất và Văn Nhân Mạc âm thầm bán vũ khí cho ông ta, lúc này ông mới biết thì đã quá muộn rồi, hôm nay ông nhất định không có cơ hội còn sống để rời đi cho nên dứt khoát giơ súng lên đầu bắn một phát tự sát.

“Kế tiếp chúng tôi lại nói chuyện về những người ở bên ngoài, ông cho rằng các ông là chim tước rình ở phía sau sao? Có biết không sau chim tước còn có thợ săn đang rình, cho nên chúng tôi mới để cho những con sâu làm rầu nồi canh kia còn sống chính là vì để lừa ông thôi, những kẻ phản bội đó không đáng cho chúng tôi ra tay, còn nữa mới vừa rồi chỉ với mấy loại thuốc mê nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang trước mặt lão nương sao? ddlqdThật không biết tự lượng sức mình!”

Đối với hành động tự sát của Lý Tra Đức nháy mắt nhìn một cái Triển Thất cũng lười, thứ người như thế cứ chết đi coi như tiện nghi cho ông ta.

Triển Thất nói đến đây thì mặt của Thái đại soái và Thác Bạt Dã đã xám như tro tàn, thế mới biết thì ra bọn họ cũng chỉ là loại tôm tép nhãi nhép, tất cả đều nằm trong tay của người khác.

“Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu.”

Sau khi Thái đại soái và Thác Bạt Dã thấy vậy thì biết đại thế đã hỏng nên lập tức nhặt súng lục của Lý Tra Đức với ý định tự sát để bản thân mình không phải chịu khổ sở, nhưng sao Triển Thất có thể dễ dàng để bọn họ được như ý chứ, một cước đá bay khẩu súng kia. Những khẩu súng khác của mấy người Thái đại soái đều đã bị Diêm Xuyên đổi tất cả thành súng đồ chơi rồi, bây giờ Lý Tra Đức có muốn tự sát thì chỉ có thể lấy khẩu súng của Lý Tra Đức thôi.

“Thác Bạt Dã, trả lại cho tôi đồ của cha tôi.”

Mới vừa rồi Văn Nhân Mạc không một quyền đánh chết Thác Bạt Dã là bởi vì còn có đồ muốn lấy lại.

“Ha ha, Văn Nhân Mạc, tôi có chết cũng sẽ không giao lại thứ kia cho anh, có giỏi thì anh giết tôi đi.”

“Muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy.”

“Ầm!”

Triển Thất bắn về phía Thác Bạt Dã một phát súng, viên đạn cắm thẳng vào đầu gối của ông ta, dù không chết thì cả đời còn lại cũng bị tàn phế.

“Đồ ở đâu?”

“Ầm!”

“Ầm!”

Thêm mấy phát súng nữa thì tứ chi của Thác Bạt Dã cũng bị phế bỏ, hiện tại ông ta đã là một phế nhân, nhưng vẫn cắn chặt răng không nói, Triển Thất biết loại người đã lăn lộn trong hắc đạo mà nói thì nếu không cứng rắn không được, cho nên mới tính toán dùng đại khốc hình thời Mãn Thanh đối phó với ông ta.

Mấy người Văn Nhân Mạc bọn họ đã sớm quen nhìn bộ dáng này của Triển Thất, nhưng những người xung quanh thì đã kêu lên những tiếng kinh hãi, người này đâu giống là người ngu ngốc chứ? Đây có phải là đại tiểu thư nhu nhược không dám phản kháng trước kia không? Thật dọa người khác quá đi mất, thủ pháp bắn súng này cũng không phải là luyện trong một sớm một chiều, còn vẻ khát máu xuất hiện trên người cô đã khiến cho những kẻ xưa nay đối diện với sống chết cũng không kiềm được sợ hãi.

“Ầm!”

Đang lúc Triển Thất có ý định muốn giữ lại Thác Bạt Dã rồi từ từ dọn dẹp ông ta sau, đổi lại thẩm vấn Thái đại soái thì một phát súng bắn lén từ nóc phòng bắn tới, đang lúc mọi người kinh hãi thì thình lình một nổ ra tiếng súng, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã bắn vào người Triển Thất.

“Triển Thất.”

“Thất Thất.”

“Chủ tử.”

“Ầm! Ầm! Ầm!...”

Văn Nhân Mạc hướng về phía nóc nhà càn quét một trận, người kia lập tức bị giết chết ngay.

Nhưng mặc dù người kia đã chết rồi cũng không thay đổi được việc Triển Thất bị thương, nhìn một thân Triển Thất nhuộm đầy máu nằm trên mặt đất mọi người lập tức vây quanh Triển Thất, hai mắt Văn Nhân Mạc một lần nữa biến thành màu đỏ như máu.

“Nếu các người muốn tìm chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho các người.”

Anh không dám nhìn thẳng vào cơ thể của Triển Thất, cũng không dám biết tình hình của Triển Thất như thế nào, bởi vì anh không chịu nổi hậu quả nếu cô xảy ra chuyện gì. Khi anh thấy phát súng kia bắn trúng Triển Thất thì linh hồn của anh cũng bị đánh trúng. Trước đây, Triển Thất cũng từng ngã xuống trước mặt anh, khi đó anh âm thầm thề, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp cũng không muốn Triển Thất bị tổn thương nữa, thế nhưng mới qua được mấy năm, cô lại lần nữa ngã xuống trước mặt anh. Anh không thể tha thứ cho mình được, chờ sau khi giải quyết hết mấy người này anh sẽ đi theo cô, dù cô có ở đâu anh cũng không muốn tách rời cô kể cả khi sang thế giới bên kia.

“Phanh…”

Những người khác đều xoay quanh Triển Thất căn bản là không có phát hiện sự biến đổi của Văn Nhân Mạc, hiện tại trong lòng anh cái gì cũng không nghĩ, chỉ có một ý tưởng, đó chính là giết hết, giết hết toàn bộ những người đã hại cô, dùng máu bọn họ để tế cho Triển Thất.

Đám người xung quanh thấy vẻ mặt này của Văn Nhân Mạc thì dã dự liệu hậu quả sau đó như thế nào, theo bản năng vội vàng chạy nhanh ra bên ngoài, nhưng căn bản Văn Nhân Mạc không cho bọn họ bất luận cơ hội nào. Súng máy càn quét lần thứ nhất thì khiến những người đang đứng phía sau đồng loạt ngã xuống, anh sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào, súng máy càn quét lần thứ hai thì hướng về những người đang nằm trên mặt đất, sau đó càn quét vòng thứ ba, vòng thứ tư…

Trên đất, chỉ cần chỗ nào có bóng người thì toàn bộ đều bị súng máy bắn biến thành thịt nát, máu tươi chảy tràn ra khắp nơi, màu đỏ của hỉ đường, áo cưới màu đỏ, màu đỏ của máu, tất cả đều là màu đỏ. Còn có thi thể nằm ở khắp nơi so với luyện ngục còn đáng sợ hơn, mà cái người đang nổi điên kia chính là Tu La, giết chết người không ghê tay không khác nào sát nhân cuồng ma…

“Mạc, dừng lại.”

Truyện Chữ Hay