- Quản...quản gia Kim. __ Hạ Mộc, Lan Du
- cô sao không chịu đi làm việc mà còn rảnh rỗi ở đây tám.
- xin lỗi. À mà này sao tôi không thấy Bạch tổng vậy, ngài ấy để tiểu thư về đây mình sao ?
- Bạch tổng đi xử lí vài chuyện sẽ quay lại sau. cô mau đi làm việc đi.
- dạ quản gia Kim.
Nói xong cô đi làm việc tiếp không dám nói nữa
---------------
Biệt thự Mặc gia
Hắn lái chiếc xe BMW mới nhất trên thế giới mới được ra mắt không lâu. Chiếc xe có màu đen sang trọng
Cánh cửa sắt lớn có màu vàng mở ra, hắn chậm rãi lái xe vào
Mở cửa xe ra bước chân xuống xe là có ông quản gia đi tới
- thiếu gia mừng cậu về.
Hắn không nói gì lạnh lùng vào trong. Tất cả mọi người ai nhìn thấy hắn cũng không khỏi rời mắt vì hắn thật sự rất đẹp trai
Mấy cô hầu gái trong đó cũng nhìn hắn bằng ánh mắt say mê. Nếu như cô mà có ở đây chắc chắn sẽ rất là ghen cho coi. Dám nhìn chồng của cô ư !
- Ngôn Hy.
Liếc mắt nhìn qua thấy mọi người ai cũng có mặt đầy đủ. Quả thật có cả Lưu gia cũng đến
Hắn cao lãnh đi tới ngồi xuống ghế. Phong thái lạnh lùng vẫn vậy vẫn không thay đổi gì dù chỉ chút
- anh Hy.
Hắn chẳng những không thèm đếm xỉa đến Lưu Nhược Băng mà còn cảm thấy chán ghét cô ta
- đã đông đủ rồi vậy chúng ta mau bàn hôn sự của đứa nó thôi.
- vậy chọn ngày kết hôn đi. Có gì chút nữa Ngôn Hy và Băng nhi đi chọn đồ cưới sau
Nhược Băng cô ta không nói gì chỉ cười tủm tỉm
- tôi nghĩ tôi đến đây để nói rõ với các người chuyện này chứ.
- chuyện gì cơ. Chúng ta chỉ bàn mỗi hôn sự của con mà thôi.
- hôn sự ? Ở khắp thành phố S này ai mà chẳng biết tôi đã có vợ chưa cưới.
- Mặc thiếu đúng là khắp thành phố S không ai là không biết hôn sự của cậu và Băng nhi....
- tôi họ Bạch không phải họ Mặc
- Ngôn Hy ! __ Mặc Ảnh Quân liền gọi tên hắn
- khắp thành phố S ai mà không biết vợ sắp cưới của tôi chính là Triệu Vân Nghi.
Lưu Nhược Băng ngạc nhiên
- Ngôn Hy không được nói tầm bậy. Giữa con và Nhược Băng có hôn ước sẵn rồi
- thì đã sao ? Là các người tự biên tự diễn đó thôi tôi đã bao giờ đồng ý hôn nhân này đâu.
- Ngôn Hy anh không thể đối xử như vậy được với em.
- những gì nói tôi cũng nói xong bây giờ tôi phải về rồi vợ của tôi cô ấy đang đợi.
Hắn đứng dậy cô ta tức giận nói
- chỉ vì ả đàn bà đó quyến rũ anh nên anh mới mê mệt ả mà đối xử lạnh nhạt như thế với em sao ? Cha mẹ, mọi người làm chủ cho con anh ấy bị con hồ ly Triệu Vân Nghi quyến rũ nên mới đối xử như vậy với con đó huhuhu....
Cô ta bắt đầu khóc để cho mọi người thương. Mặc Ảnh Quân tức giận
- con không được lấy người phụ nữ đó. Chúng ta đã quyết con và Nhược Băng phải lấy nhau.
- Ngôn Hy à nghe lời đi. Con chỉ được lấy mỗi Nhược Băng thôi.
- các người nghĩ các người là ai ? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải lấy cô ta ?
- dựa vào đâu à ? Dựa vào ta là cha của ngươi.
- ngay từ lúc mẹ tôi mất thì tôi đã không bao giờ có cha rồi.
- " Liễu Y... "
- cho dù con có hận ta bao nhiêu thì dù gì đi nữa ta cũng là cha của con.
- là tự ông nhận chứ tôi không có nói thế.
- Mặc thiếu à....
- tôi nhắc lần nữa tôi họ Bạch, Bạch Ngôn Hy không mang họ Mặc. Hôn sự này bỏ đừng bao giờ tìm đến tôi kể cả vợ tôi để nói chuyện này.
- Ngôn Hy !
- bà xứng đáng gọi tên của tôi hay sao ?
- ta xin lỗi nhưng dù dì Lưu gia cũng có ơn với chúng ta. Mẹ thấy con hợp nên mới sắp xếp hôn sự này.
- đó là chuyện của bà không liên quan tôi. Nếu muốn thì tại sao không cho con trai yêu quý của bà cưới cô ta đi.
- đồ mất dạy mày im ngay.
- anh à bình tĩnh đi.
- bà thôi giả tạo được rồi đó. Bây giờ các người ai cũng biết tôi là chủ tịch của tập đoàn lớn nên mới cần tôi. Thử hỏi xem nếu như tôi không có gì mà chỉ có bàn tay trắng mấy người có chấp nhận tôi hay không ?
- Ngôn Hy à em không có. Dù cho anh có ra sao thì em vẫn không quan tâm, em yêu anh.
Hắn nhếch môi cười
- tôi nói rồi. Nếu các người còn làm phiền đến tôi kể cả vợ tôi thì đừng trách tại sao không nể mặt.
Hắn định đi thì cô ta chạy tới định nắm lấy cánh tay hắn
- Ngôn Hy à...
Hắn chán ghét hất cô ta ra. Hắn không muốn cho người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình đụng vào mình
- Lưu gia canh chừng cô ta, nếu cô ta đến quấy rối vợ tôi lần nữa thì Lưu thị sẽ không chắc còn ở thành phố S này.
Nghe vậy cha của cô ta giật mình có chút sợ hãi. Ông ta kéo con gái mình lại
- thật xin lỗi Bạch tổng. Đã làm phiền cậu nhiều rồi.
Hắn quay lưng bỏ đi
- Nghi nhi cô ấy hiện tại đang mang thai.
Nghe hắn nói vậy Nhược Băng tuyệt vọng. Đây là lời nói đâm xuyên qua tim cô ta. Cô ta ngồi bịch xuống đất nước mắt rơi xuống sàn
--------------
- Hết Chap