Cô và anh lên chiếc chuyên cơ riêng để đến Paris hưởng tuần trang mật. Sáng phải dậy sớm nên vừa lên máy bay thì cô đã gục vào lòng anh ngủ. Anh để cô nằm thỏa mái trên sofa rồi bước ra ngoài phòng, bảo người làm dọn vài món bổ dưỡng lên tẩm bổ cho cô. Cô ngủ một lúc thì cũng dậy, thức ăn cũng đã dọn lên, anh liền đút cho cô ăn. Cô thắc mắc hỏi anh
- Bao giờ đến nơi vậy
- tiếng nữa, ăn xong vận động một chút nhé
- Này này, anh vừa phải thôi nhá, em đang có thai đấy.
- Em yên tâm anh, anh sẽ không động đến nó đâu
- Không là không, đừng để trăng mật mà em cho cách li anh luôn nhé
Anh khổ sở nhìn cô, công việc anh đã phải dồn làm mất mấy đêm mới có thời gian đi chơi cùng cô mà bị cách li thì khổ nên lần này buộc phải nhường cô. Cô ăn được một lúc thì đứng lên đi ra ngoài, anh bảo cô nên ăn thêm một chút đi thì không chịu.
- Vợ ơi sắp xuống tới nơi rồi nè - Anh dỗ dành cô - Ngồi yên về chỗ đi.
Xuống đến san bay, một chiếc xe ô tô tiến đến đưa cô và anh về khách sạn. Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, từ đây có thể thấy được tháp Eiffel to lớn. Cô và anh nghỉ trên phòng tổng thống rộng rãi và lớn nhất tầng trên cùng. Hoàng Niên lấy trong vali của anh ra một hộp quà và đưa cho cô
- Em mặc thử xem.
Tô Hạ Dương mở chiếc hộp ra, một chiếc váy lụa mềm mại màu tím ở bên trong. Chất liệu váy quả thực rất tốt, chỉ cần chạm vào là hoàn toàn mê mẩn luôn. Anh từ phía sau ôm trọn lấy người cô, phả hơi nóng vào tai
- Em đẹp lắm, tối nay hãy mặc chiếc váy này nhé.
- --- Trong phòng khách sạn ----
Cô ngồi trong phòng chờ anh. Anh nói rằng ra ngoài có chút việc nên sẽ sớm về với cô. Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Tô Hạ Dương nghĩ rằng anh trở về liền vui mừng chạy ra nhưng chỉ thấy Hạ Thanh - trợ lý của anh ngoài cửa.
- Hoàng phu nhân, chủ tịch kêu tôi đến đón phu nhân ạ, chủ tịch đang chờ phu nhân. - Anh ta cung kính nói với cô.
Cô quay trở lại căn phòng, lấy chiếc túi sách với áo choàng rồi đi theo Hạ Thanh. Chiếc xe Mercedess đời mới nhất đang lao như bay trên đường. Chiếc xe dừng lại tại chân tháp Eiffel. Một dàn phụ vụ đứng xếp thành hàng trước chân tháp. Khi Tô Hạ Dương vừa bước xuống, mọi người liền cúi đầu cung kính chào
- Kính chào Hoàng phu nhân.
Tô Hạ Dương vẫn thắc mắc trong lòng không biết rằng cái gì đang chờ cô ở phía trước. Hạ Thanh đi trước dẫn cô vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất. Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là chiếc thảm đỏ rực rải đầu hoa hồng. Hạ Thanh đã nhanh chóng thông báo cho anh và lui xuống tầng dưới. Bỗng nhiên âm thanh piano phát lên, cô cũng ngạc nhiên, bước theo thảm đỏ để tìm đến nơi phát ra âm thanh. Cách đó không xa, Hoàng Niên mặc bộ đồ tây trang màu trắng ngồi bên chiếc đàn piano màu đen thì thật nổi bật. Xung quanh là những cây nến lung linh. Cô bước vào, anh đang ngồi bên cây đàn và chơi bản nhạc cô thích nhất thì ngoái lại nhìn cô, khóe môi cũng cong lên. Cô bước đến chiếc sofa gần đấy ngồi xuống nghe anh đàn bản nhạc, đôi mắt cụp xuống để thưởng thức giai điệu. Sau khi chơi hết bản nhạc, anh bước đến bên cô, quỳ xuống trước mặt cô và hỏi:
- Tô tiểu thư, em có đồng ý gả cho Hoàng Niên anh không?
Tô Hạ Dương nhìn anh thì bật cười
- Em đồng ý làm đám cưới với anh rồi còn gì
Anh cau mày nói với cô
- Đấy là anh bắt em về làm vợ, chưa cầu hôn, bây giờ anh hỏi lại em. Em có đồng ý gả cho anh không. - Hoàng Niên nói, anh lấy trong áo vest của mình ra một chiếc hộp nhưng màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn vàng có đính một viên đá quý màu tìm đại diện cho sự thủy chung được những ánh nên tạo ra một màu sắc tinh tế. Cô vui vẻ chìa bàn tay trắng nõn ra trước mặt anh nói
- Em đồng ý làm Hoàng phu nhân bên anh
Hoàng Niên trong lòng dâng lên một tia hạnh phúc, anh trao chiếc nhẫn vào tay cô, ôm trọn cô vào lòng vào hôn lên cánh môi nhỏ xinh của cô. Anh tham lam liếm hết mật ngọt trong miệng cô đến khi cô cảm thấy như oxi đã bị rút sạch rồi thì mới buông cô ra. Anh kéo cô đến bên bàn ăn, đặt cô ngồi vào trong lòng mình và gắp thức ăn cho cô
- Em ăn đi, đây là những món ăn anh đã chuẩn bị để bồi bổ cho em đấy.
Cô ngoan ngoãn trong lòng anh ăn hết thức ăn anh chuẩn bị. Anh vui vẻ nhìn cô. Sau đó hai người cùng nhau về khách sạn. Chiếc váy anh đích thân nhờ một nhà thiết kế nổi tiếng may cho cô cũng có một chỗ do anh cương quyết thay đổi nó không giống trong bản thiết kế. Đó chính là phần sau chiếc váy. Chỉ cần anh tháo dây váy đằng sau ra thì chiếc váy hoàn toàn được cởi. Anh lợi dụng việc đó mà lần tay ra sau tìm đến dâu váy rồi rút một cái khiến chiếc váy bị tháo xuống. Khi cô nhận ra cơ thể mình hơi lạnh thì trên người cô chỉ còn lại bộ áo lót mỏng manh trước một con manh thú. Đêm đó lại là một đêm cuồng nhiệt giữa hai người.