Công việc thật nhiều, vậy mà Tô Minh Nguyệt như một cái đuôi lằng nhằng theo cô, than khổ cả buổi. Quả nhiên, giờ nghỉ trưa, Tô Minh Nguyệt chạy đến phòng cô mang theo giọng bức xúc
- Chị, bọn họ thật quá đáng, tại sao lại giao cho em làm tại phòng tài vụ, giao lấy một đống hồ sơ rồi bắt sắp xếp xong trong ngày.
Tô Hạ Dương nhìn thấy thái độ của cô ta, trong lòng thầm đắc ý. Chắc là do trưởng phòng Lý bức xúc về thái độ củ cô ta nên mới giao công việc đó cho cô ta. Tô Hạ Dương không quan tâm tới ả, lạnh lẽo trả lời
- Cô nghĩ rằng đến công ty để chơi à
Âm thanh lạnh lẽo vang khắp căn phòng. Đến cả Tô Minh Nguyệt cũng phải khiếp sợ.
Cô đã thay đổi, không còn là một con người nhút nhát, luôn lo sợ mọi thứ xung quanh. Từ sau khi đưa con của cô ra đi, trong lòng Tô Hạ Dương đã suy nghĩ rất nhiều. Cô cảm thấy vì cô quá yếu đuối, không mạnh mẽ bảo vệ được cho bản thân nên mới bị người khác ức hiếp mà mất đi đứa con (chị đã biết nguyên nhân sảy thai rồi, là do mẹ con ả hai đó). Cô đành lòng đeo lên mình một chiếc mặt nạ mang vẻ lạnh lùng, hiên ngang để che lại những tổn thất nghiêm trọng trong lòng cô khi mất đi đứa con đầu tiên, chỉ mình anh hiểu được tâm trạng của cô, luôn bên cạnh an ủi cô. Thực sự khi ở bên anh, cô mới có thể tìm lại cảm giác an toàn.
Một tiếng gĩ cửa làm thức tỉnh sự buốt lạnh trong căn phòng. Cô chỉ nói hai tiếng, âm thanh trầm ổn vang lên
- Mời vào
Anh thò cổ vào trong phòng trước, nở một nụ cười rồi a cái dáng vẻ mất hết sĩ diện của người đàn ông, nài nỉ nói
- Vợ à, anh biết em chưa ăn nên có mua một chút mang qua cho em nè.
Cô liếc nhìn anh rồi ném cho Tô Minh Nguyệt một câu
- Bây giờ là giờ nghỉ trưa, cô ra ngoài đi, công việc nếu không thể hoàn thành sẽ bị khai trừ khỏi công ty.
Ai cũng biết, nếu để đích thân tổng giám đốc khai trừ thì cô sẽ khiến cho không có công ty nào giám mướn nữa.
Thấy Tô Minh Nguyệt ra khỏi phòng rồi, anh đến bên cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, trêu trọc
- Vợ anh lạnh lùng thật đáng sợ. Anh có nên học tập không nhỉ
- Anh còn trêu không tin tôi gọi bảo vệ lên lôi anh ra khỏi tòa nhà vì tội quấy rối không _ cô uy hiếp anh
- Thôi, vợ cho anh xin. Em ăn cơm đi, anh mua giúp em đấy. Biết vợ bận chưa ăn cơm trưa nên mang đến đấy.
Cô cảm động mà rúc đầu vào lòng anh
- Em cảm ơn. Chắc bây giờ chỉ còn mình anh hiểu được em. Người thân của em cũng đã bỏ em ra đi rồi. Cả bảo bảo nữa.
Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, đưa đồ ăn tới trước mặt cô.
- Em ăn chút gì đi rồi hẵn làm việc, anh đi pha coffee giúp em.
Tô Hạ Dương gẩy gẩy đũa, không hề muốn ăn. Anh bước vào phòng. Cô vẫn đang tiếp tục làm việc. Thật cố chấp a~
Vợ ơi em chịu khó ăn đi, bây giờ anh phải về công ty rồi. Cô chau mày, ăn một chút rồi bỏ đấy uống coffee.
Buổi tối nay có một tiệc rượu dành cho doanh nhân và cũng là buổi họp mặt thông báo và kế hoạch hợp tác của Tô thị với tập đoàn Hoa Thái, cô thực sự không thể không đi nên về nhà sớm chuẩn bị. Hoàng Niên vẫn thảnh thơi, cô hơi ngạc nhiên
- Anh không chuẩn bị đi à.
- Không cần vội, em cứ từ từ
Anh cùng cô bước ra từ một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng. Bước đến thảm đỏ, cô và anh khoác tay nhau đi vào bàn tiếp khách. Cô viết tên mình vào cuốn sổ khách mời, vô tình làm rơi chiếc áo vest nữ đang choàng trên người. Anh cúi xuống, nhặt lấy chiếc áo và giúp cô khoác lên người. Hành động nhỏ của anh khiến quan khách ai cũng trầm trồ, đánh giá lại con người lạnh lùng này cũng có lúc biết quan tâm người khác.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen và áo sơ mi trắng làm tôn lên phong thái của một bậc đế vương. Cô mặc chiếc áo dạ hội màu đen cúp ngực, dài phủ qua chân (Hoàng Niên có thể chấp nhận độ dài của váy vì nó dài che chân nhưng không thể nào chịu được khi nó là chiếc áo cụp ngực, Hạ Dương lại cố chấp thích mặc nó nên anh mới yêu cầu khoác thêm áo. Anh hận vì tên nào đó đã thiết kế chiếc váy này). Hai người sóng vai đi tới cửa phòng tiệc. Đúng là nam thanh nữ tú, đi bên nhau khiến những đàn ông đứng đó đem ánh mắt thèm thuồng nhìn cô, còn phụ nữ thì hận tại sao lại là người nhìn thấy anh sau cô.
Chủ tịch Hoa Thái thấy cô thì đi đến tiếp đón, định giơ tay ra bắt tay thì ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông bên cạnh kiến ông ta rùng mình. Cô đi theo ông ta vào phòng tiệc. Ngồi vào bàn ăn, cô kéo tay anh nói nhỏ
- Lát nữa em lên phát biểu, anh có thể sửa cho em bài phát biểu không.
Cô lấy chiếc điện thoại ra, nhanh chóng chuyển sang mail của Hoàng Niên. Anh sửa bài rất nhanh, chỉ một lúc là gửi lại về máy cô. Sau đó cô lên phát biểu, nhìn bóng lưng cô, anh nở một nụ cười
- " Dương Dương, em thay đổi thật rồi, không còn là cô gái nhỏ bé trong bữa tiệc lần trước cùng anh nữa mà em đã làm chủ cuộc sống của mình rồi. Em thay đổi thật nhiều "
- -------------------------------------
hehe. Ở trường mình toàn chơi nên về up truyện cho mọi người luôn nè. cảm ơn mọi người vì luôn theo dõi truyện của mình nhá. đọc xong thấy hay thì cho mình xin . chap sau có ngược nè. có bạn hỏi có ngược không nên mình cho thêm một chút nè. Khoảng hay chương ngược thôi, cho có màu sắc chứ sủng mãi mình thấy nó hơi nhàm chán ý. Có thể là tối chủ nhật tuần này / mình up chap tiếp nha. mọi người đọc truyện vui vẻ.