Buổi chiều nắng lên, Tô Hạ Dương đòi anh đưa ra bãi biển chơi. Bụng cô còn nhỏ nên mặc bộ bikini màu đen vẫn rất gợi cảm. Anh say đắm nhìn cô khiến cô ngượng mà lôi anh đi ra biển. Bờ biển cát trắng rất đẹp, những con sóng lần lượt xô vào bờ. Tô Hạ Dương nhảy nhót vui vẻ, anh thì lo lắng cho cô vì có đứa nhỏ. Hoàng Niên nhíu mày đi về phía cô, ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng nói
- Em đừng nhảy nhót nhiều quá ảnh hưởng tới con đấy. Ngồi nghỉ đi anh đi mua nước cho.
Cô đến bên ghế ngồi nhìn anh khuất bóng trong biển người. Vừa quay lại thì có ba tên ăn mặc lòe loẹt, kiểu công tử có tiền đi trêu ghẹo các cô gái đến gần cô, xòe tập tiền ra trước mặt, kiêu ngạo nói
- Cô em đang ngóng ai đấy à. Thằng cha nào bỏ rơi người đẹp ở đây sao mà ngóng. Đi theo hầu bọn anh đi anh cho tiền. Ha ha ha
- Tôi không phiền, mời anh tránh ra cho
- Người đẹp làm gì mà nóng tính thế, anh chơi tí - chúng ó tiến tới gần cô, định động vào người cô thì một bàn tay đã bắt lại, chỉ nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc và tiếng hét của hắn
- Á... thằng khốn, mày làm gãy tay tao rồi a...a...a...
- Mày còn giám động vào vợ tao mà, như thế là nhẹ đấy - Anh lạnh lùng đáp trả bọn chúng.
Nhìn khuôn mặt °C của anh, bọn chúng cuống cuồng ôm dép bỏ chạy, còn Hạ Dương được màn ôm bụng cười. Anh đi đến nói với cô
- Chúng nó buồn cười thế ư
- Bọn nó chạy còn quên cả dép nè - Cô chỉ chiếc dép xỏ ngón bị văng lại trên bờ cát.
Anh cau mày nhìn cô rồi đỡ cô ra ghế ngồi. Cô tựa vào lòng anh nhẹ nhàng hỏi
- Tại sao em lại thấy nơi này có vẻ thân quen. Như có gì đấy mà em đã gặp rồi nhưng không nhớ ra. - Cô hơi nhíu mày như cô nhớ một vấn đề gì đó. Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mấy lọn tóc của cô
- Em đã từng đến đây và đây cũng là nơi đầu tiên ta gặp nhau
- " Chẳng phải là công ty sao" - cô suy nghĩ.
- Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện nhé - Hoàng Niên yêu chiều vuốt chóp mũi cô
- Ngày xưa, tại nơi đây, anh đã gặp một cô gái vui vẻ nghị cát, khuôn mặt vô lo vô nghĩ. Anh bước đến bên, cô gái tươi tắn nhìn anh, ngại ngùng chào hỏi. Cô gái ấy không biết rằng nụ cười tươi tắn ấy đã làm trái im anh rung rinh mà ngây người. Ngày hôm đó anh đã dạy cho cô gái ấy bơi. Tuy rất sợ nước nhưng cô ấy vẫn can đảm bước xuống tới bên anh, anh có cảm giác cô ấy đã thích anh ( bớt ảo đi anh ơi , không nói rõ Dương tỷ ghen giờ). Anh đã dạy cô ấy bơi. Nhưng lúc ấy Hoàng Hà( ai ko nhớ xem lại chương nha) gọi anh lên bờ, không để ý thì cô ấy đã bị chìm, xuýt chết đuối. Anh đã điên cuồng tìm người con gái ấy, lòng lo lắng không nguôi. Đến khi anh nhìn thấy cô đang dần chìm xuống nơi đáy biển thì lao đến và ôm lấy người con gái ấy kéo lên bờ. Trong lòng anh đã nguôi ngoai phần nào nhưng vẫn vô cùng ân hận với cô ấy. Anh đưa cô ấy lên bờ, dù rất muốn nhưng anh lại ngại ngùng hô hấp nhân tạo cho cô ấy."
Hoàng Niên thấy người cô run lên thì quay người cô lại, đôi mắt cô đỏ hoe với hai hàng nước mắt nhưng trên môi lại như đang cười rất tươi. Cô đập vào người anh như một chú mèo nhỏ cào cào
- Anh nói sạo quá. Anh đâu có hô hấp nhân tạo cho em đâu, là Hoàng Hà mà. Em anh mới giỏi, anh chỉ đứng đơ người ra. Nhưng em cảm thấy rất vui khi những kỉ niệm đã lãng quên của em được anh kéo về. Em thật hạnh phúc.
Những giọt nước mắt của cô cứ thế lăn xuống trên gò má. Lòng anh rất đau khi thấy cô khóc. Anh ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
- Em đã nhớ ra lần đầu chúng ta gặp nhau rồi, dần dần em sẽ nhớ ra tất cả thôi.
Cô cũng vòng tay qua eo anh, ôm lấy người anh.