Dáng vẻ của cô khiến hốc mắt của Hoắc Tùng Quân đỏ hoe, anh xông lên lầu ôm lấy cô, giọng nói run rẩy: “Bà ấy đã đi rồi, Hoài An, em còn có tôi mà”“Anh cút, cút đi, mẹ tôi chưa chết, sao mẹ tôi có thể chết được chứ!” Bạch Hoài An bỗng dưng đẩy anh ra, điên cuồng gào lên với anh, mới có một đêm thì mẹ cô sao có thể chết được.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.Bạch Hoài An hoảng sợ chạy tới giường bệnh, đẩy cơ thể của mẹ, thận trọng gọi: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi.
Mẹ nói cho họ nghe… mẹ nói cho họ nghe, mẹ chưa chết, mẹ vẫn còn sống!”Nhưng dù cô có đầy thế nào, cơ thể của mẹ vẫn không có phản ứng, không có độ ẩm, không có nhịp tim.Bạch Hoài An hồn bay phách lạc ngồi phịch xuống đất, rất lâu sau mới nói với Hoắc Tùng Quân: “Anh ra ngoài trước đi.
Tôi muốn ở lại với mẹ tôi một chút”.Hoắc Tùng Quân thấy dáng vẻ cô như vậy, biết cô cần phát tiết, anh lui ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại.Qua một lúc, nghe thấy tiếng khóc tan nát cõi lòng truyền từ phòng bệnh ra, anh run run châm một điếu thuốc, mắt đỏ hoe đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, tay run không cầm chắc điếu thuốc.Bệnh viện không cho phép hút thuốc, nhưng nhân viên hộ lý có mặt thấy mắt anh ươn ướt thì không dám nói câu nào.Xác của mẹ Bạch được đưa vào nhà xác.
Hoắc Tùng Quân giúp xử lý mọi chuyện, một mình Bạch Hoài An ngồi đổ ra đó, vệt nước mắt trên mặt đã khô.Bác sĩ nói mẹ lại xuất huyết não, chỗ xuất huyết ngay cầu não, trùng hợp là trung khu sinh mạng, mới dẫn tới ra đi đột ngột.Cô không cách nào tiếp nhận sự thật này.
Cô còn nghĩ, sớm chữa khỏi mắt, chữa khỏi bệnh cho mẹ, đưa mẹ đi du lịch, ở bên cạnh mẹ.Bố chăm sóc mẹ nửa đời người, con gái có thể chăm sóc mẹ nửa đời còn lại.
Cô còn chưa kịp nói những chuyện này cho mẹ, thậm chí cô còn gặp mặt mẹ lần cuối nữa.
Đôi mắt Bạch Hoài An đượm buồn, nhưng nước mắt đã khô, không thể trào ra nữa.Tiếng giày cao gót truyền đến bên tai, một người phụ nữ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, Bạch Hoài An ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta.Là An Bích Hà.
Đôi mắt của Bạch Hoài An khẽ động, không để ý tới cô ta.An Bích Hà thấy đôi mắt sưng đỏ lên của cô, dáng vẻ nhếch nhác, tạm trạng cô ta vui hẳn ra: “Bạch Hoài An, cô nhìn đôi mắt sưng húp của mình đi, tóc tai rối bù như bà điên, đúng là tội nghiệp”“Cô mau cút ra ngoài!” Bạch Hoài An hét khản giọng.An Bích Hà không tức giận, cô ta cười quái dị, dán sát vào bên tai cô rồi nói những lời độc địa: “Bạch Hoài An, tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn với Hoắc Tùng Quân đi, nếu không người chết tiếp theo chính là cô đó”Bạch Hoài An bỗng dưng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô ta: “An Bích Hà, cô nói vậy là sao?”Cô tròn mắt giận dữ, siết chặt cổ áo của cô ta, khản giọng chất vấn cô ta: “Cô biết chuyện gì? Mẹ tôi làm sao mà chết? Có phải do có hại không, chắc chắn là cô!”.Cô nhớ hôm qua lúc An Bích Hà rời khỏi, cô ta có nói là sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng chớp mắt thì mẹ cố xảy ra chuyện.
Chuyện này quá trùng hợp, không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa!Trong mắt An Bích Hà hiện lên vẻ hung ác, cô ta cười xấu xa rồi nói nhỏ vào tai của cô: “Là tôi làm đấy thì sao.
Tối qua tôi tới phòng bệnh của mẹ cô.
Tôi nói cho bà ấy biết, con gái của bà ấy là đồ hèn không biết xấu hổ.
năm trước vì cứu bà ấy nên làm tình nhân cho Hoắc Tùng Quân năm, bị người ta làm nhục.”Tay của Bạch Hoài An bỗng dưng siết chặt, không ngừng run rẩy, cô mạnh tay tát cô ta một cái: “Người phụ nữ độc ác như cô, tôi phải giết cô, tôi phải giết cô!”.Trong mắt cô toàn là tia máu, hận không thể róc xương lóc thịt An Bích Hà.An Bích Hà sờ vào gương mặt bị đánh của mình, thấy dáng vẻ điên cuồng của cô, cô ta nói tiếp: “Tôi chỉ nói mấy câu này thôi, ai ngờ tâm lý bà ta chịu đựng kém như vậy, đang yên đang lành thì bị tức chết.
Nhưng Bạch Hoài An, tốt xấu gì tôi cũng gặp bà ta lần cuối, đứa mù như cô cũng không gặp được mẹ mình lần cuối, cô đúng là đáng thương”Sợi dây cuối cùng trong não của Bạch Hoài An đứt mất, cô bất chấp mà lao qua bóp cổ cô ta.
Lúc này, cô thật sự muốn giết chết người phụ nữ ác độc này..