Chương
” Chuyện đó…” Ninh lão gia ngập ngừng, không tin được kẻ lập dị này lại muốn tìm đến Hy Nguyệt?
Cậu ta đã quan tâm đến con câm đó?
Người sợ nhất là Hy Tuyết, lúc nãy còn đắc ý nhất định Lục Lãnh Phong sẽ không đếm xỉa đến con câm đó, nhưng nào ngờ…
Người tính đúng là không bằng trời tính!
Lục Thiên Tư có vẻ hơi mất kiên nhẫn, anh đưa tay lên:” Ninh lão gia, tôi mất kiên nhẫn rồi đấy “.
Một nhóm người mặc đồ đen xông vào, trên tay đã cầm súng sẵn, chỉa thẳng vào phía Ninh lão gia và Hy Tuyết.
Lục Lãnh Phong đứng dậy, anh điềm đạm nói:” Một là trả lại Hy Nguyệt cho tôi, hai là người các người đầy lỗ “.
” Mau…mau…đưa con câm đó ra…” Hy Tuyết sợ đến xanh mặt, cô quay sang nhìn hai thuộc hạ gần đó.
Hai tên thuộc hạ gấp gáp chạy đi, đi đến nhà kho lôi Hy Nguyệt ra.
Hy Nguyệt cả người đầy thương tích, quần áo cũng rách rưới vài chỗ, được lôi ra ném mạnh lên sàn, Lục Lãnh Phong và Lục Thiên Tư liền trừng to mắt mà nhìn lấy.
Lục Thiên Tư định tiến đến, ai ngờ Lục Lãnh Phong đã nhanh hơn một bước, anh liền ôm Hy Nguyệt lên.
Cả người cô chỉ là vết roi, không cần nghĩ cũng biết ai làm chuyện khốn nạn này rồi.
” Ra tay! “.
Vừa dứt lời, người của Lục Lãnh Phong liền đưa súng hướng về phía hai tên thuộc hạ của Hy gia, hai tên đó liền bị bắn trúng chỗ chí mạng.
Đoàng
Nhìn hai tên thuộc hạ ngã xuống, Hy Tuyết và Ninh lão gia liền sợ xanh mặt.
Lục Lãnh Phong ôm Hy Nguyệt lên, anh mặc kệ máu dính vào áo mình, mặc cho mình là người sạch sẽ.
” Chuyện hôm nay, hai người sẽ không xong đâu ” Anh nói, sau đó ôm Hy Nguyệt rời đi.
Lục Thiên Tư cũng không vội bằng anh, vì anh biết bây giờ cũng đâu chen vào giữa Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt được.
Anh đứng đó, đi đến chỗ Hy Tuyết.
Thú vui của Lục Thiên Tư là đem dao phẫu thuật bên mình, anh nhẹ nhàng rút ra, đưa lên cổ Hy Tuyết.
” Anh…anh tính làm gì?” Hy Tuyết sợ đến run rẩy, hai chân sắp đứng không vững rồi.
” Cô có nghe chuyện này chưa?”.
” Rằng dao phẫu thuật rất bén đó, rất rất rất là bén “.
…
Lục Lãnh Phong ôm Hy Nguyệt lên xe, lúc này cô tỉnh táo được một chút, nhận ra mình đang ngồi trong lòng anh.
Anh…anh đến cứu cô ra khỏi đó rồi sao?
Hy Nguyệt đưa tay kéo áo anh, cả người cô chỉ là vết thương và máu, Lục Lãnh Phong không sợ bẩn sao?
” Ngồi yên đi ” Lục Lãnh Phong nhìn xuống thấy cô đã tỉnh, anh quát lớn tiếng với cô.
Hy Nguyệt cảm thấy Lục Lãnh Phong như vừa đánh vừa xoa, cô chỉ biết nhắm mắt lại.
” Lục tổng, thiếu phu nhân…” Thư kí Lâm đang lái xe, cậu lên tiếng.