Chương
Hy Nguyệt uống một ngụm trà, bình tĩnh nhìn cô ta: “Tôi mà lợi hại như vậy, cô còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?”
Tư Mã Ngọc Như hít sâu một hơi, một số lời mà em trai nói rất đúng, cô ta phải nhanh chóng kéo Lục Vinh Hàn đi đăng ký kết hôn mới được, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận sử dụng tài sản của ông ấy.
“Hy Nguyệt, chúng ta nên nói chuyện tử tế với nhau một lát.”
“Cô muốn nói chuyện gì?” Hy Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Tôi biết cô và bà cụ gây khó dễ từ trong, không cho tôi và Vinh Hàn kết hôn. Nếu cô không quấy rối nữa, để tôi và Vinh Hàn đăng ký kết hôn. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, mỗi người đều không liên quan tới nhau.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hy Nguyệt uống một ngụm trà, cô biết, lúc trước lúc Lục Vinh Hàn rời đi, bà cụ đã nói ra một điều kiện.
Nếu ông ấy còn muốn làm người nhà họ Lục, thì không thể kết hôn với Tư Mã Ngọc Như. Nếu không sẽ trục xuất khỏi nhà họ Lục, đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau, ông ấy không thể bước vào cửa nhà họ Lục một bước.
Tư Mã Ngọc Như có thể làm vợ Lục Vinh Hàn, nhưng tuyệt đối không thể làm con dâu của nhà họ Lục.
“Cô Tư Mã à, cô quá coi trọng tôi rồi. Chuyện của trưởng bối các người, tôi không can thiệp được.”
“Cô là bà chủ của nhà họ Lục, chuyện trong gia tộc không phải do cô quản lý sao?” Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc cô một cái.
“Bố là người quản lý cũ, tay của tôi không dài như vậy, có thể vươn tới chỗ ông ấy. Tôi cũng không có quyền lợi quyết định chuyện của ông ấy. Cô và bố ở bên cạnh nhau lâu như vậy, hẳn là hiểu rất rõ tính tình của ông ấy, chỉ cần ông ấy làm ra quyết định, tám con ngựa đều không kéo lại được. Nếu không lúc trước ông ấy cũng sẽ không dứt khoát kiên quyết rời khỏi nhà họ Lục, dẫn cô đi.” Hy Nguyệt không chút hoang mang nói.
Cô đã phát hiện, thực ra Lục Vinh Hàn là một người khăng khăng cho rằng mình đúng. Ông ấy chỉ tin tưởng vào phán quyết của mình, không chịu tiếp nhận khuyên bảo của người khác, cho dù mắc sai lầm, cũng sẽ cắm đầu ngã vào, không tới tường Nam không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.
May mà Lục Lãnh Phong không di truyền điểm này, nếu không thì không có cách nào sống hòa hợp.
Nghĩ tới Lục Lãnh Phong thực sự di truyền tất cả ưu điểm, chắt lấy những tinh hoa, hoàn mỹ!
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Đừng cho rằng tôi không biết quỷ kế của bà cụ, bà ta uy hiếp Vinh Hàn, nếu kết hôn với tôi thì đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Lục. Trái tim của bà ta quá độc ác, cho dù rời khỏi nhà họ Lục, bà ta cũng không cho Vinh Hàn cưới tôi. Nếu tôi đoán không lầm, trong chuyện này cũng có công lao của cô.”
Hy Nguyệt không nói gì, cô thực sự là nằm yên cũng trúng đạn, chuyện gì cũng có thể kéo được tới người cô.
“Cô tin cũng được, không tin cũng được, chuyện giữa các người tôi chưa từng tham dự vào. Bố đã không phải là người quản lý nhà họ Lục, cô và ông ấy có quan hệ gì không ảnh hưởng tới tôi.”
“Không ảnh hưởng tới cô, nhưng sẽ ảnh hưởng tới Y Hạo Phong, cô và mẹ chồng một lòng, chắc chắn sẽ giúp bà ta cùng đối phó tôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hy Nguyệt nhún vai: “Bố và mẹ đã không còn quan hệ gì, tôi cũng không hi vọng bọn họ làm lành với nhau. Mẹ nên gả cho người đàn ông chân chính yêu bà ấy. Còn như cô và bố, muốn kết hôn hay không là chuyện của hai người, nếu cô muốn chính thức về mặt pháp luật, thì cô nên đi tìm bố mà không phải tôi.”