Chương
Thực ra đối với chuyện này, cô đã sớm không trách anh nữa.
Anh là một vị thần cao cao tại thượng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện vợ sinh con của người khác?
“Thơm quá nha, đã lâu rồi em không được ăn mì do anh làm.” Cô cười khẽ nói.
“Nếu em muốn ăn, mỗi ngày anh đều có thể làm cho em ăn.” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong nhếch lên độ cong mê người.
Cô cười tinh nghịch: “Hai tay của anh hô mưa gọi gió, không phải dùng để xuống bếp. Em biết, anh muốn yêu thương con trai, thực ra anh vẫn luôn đối xử với thằng bé rất tốt, thằng bé rất yêu anh.”
Lục Lãnh Phong nhún vai: “Bây giờ anh yêu thương thằng bé như thế nào, đều cảm thấy không đủ.”
Thực ra sở dĩ anh đồng ý với Hy Nguyệt không nói ra chân tướng, là có nguyên nhân, anh lo lắng Kiến Quân biết được những chuyện mà anh làm lúc trước, không chịu tha thứ cho anh.
Lúc thằng bé ở trong bụng mẹ, đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Mà người làm bố như anh không chỉ không bảo vệ thằng bé thật tốt, còn tự tay git chết thằng bé.
Anh nợ thằng bé nhiều lắm, anh muốn chuộc tôi, muốn bù đắp lại mọi thứ cho thằng bé.
Hy Nguyệt đi tới, ôm lấy anh từ phía sau: “Kiến Quân là đứa bé có vẻ nhạy bén, anh đừng biểu hiện quá mức, nếu không thì thằng bé sẽ cảm thấy là lạ.”
“Anh biết.” Lục Lãnh Phong hơi gật đầu.
Sau khi làm mì xong, bọn họ từ phi thuyền chạy vào nhà ăn.
“Bố ma vương, hôm nay bọn con đóng quân dã ngoại ở sao hỏa, bố nói xem bọn con có gặp phải người ngoài hành tinh hay không ạ?”
“Có khả năng, các con nên chú ý một chút.” Lục Lãnh Phong bưng mì cho cậu bé, biết cậu bé là động vật ăn thịt, anh đã cho rất nhiều thịt bò vào trong bát của cậu bé.
Cậu bé ăn một miếng, chẹp miệng nói: “Ăn ngon thật, bố ma vương, bố làm mì ăn ngon nhất, còn ngon hơn khi ăn ở nhà hàng.”
“Lúc nào con muốn ăn thì nói cho bố biết, bố lập tức làm cho con ăn.” Lục Lãnh Phong vô cùng cưng chiều nói.
“Dạ.” Hứa Kiến Quân cười gật đầu.
Ăn xong mì, Lục Lãnh Phong dựng lều trại cho bọn nhỏ, người máy Albert phụ trách canh gác.
Hứa Kiến Quân cắm và cho nó rất nhiều trình tự, bây giờ nó đã là một người máy toàn năng.
Kiến Dao đi tới, vỗ đầu nó, ngọt ngào ngây thơ nói: “Albert, bây giờ anh là một người máy trưởng thành, cần phải học tự mình lớn dần.”
“Dạ, công chúa điện hạ nhỏ.” Người máy đáp: “Bây giờ tôi đã học được rất nhiều thứ, tri thức mà tôi nắm giữ có thể đánh bại chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm người máy trên cả thế giới.”
Lục Sênh Hạ cười nói: “Vậy không phải không một phần trăm là ai?”
“Là tôi tương lai đạt được tiến hóa.” Albert trả lời.
Hứa Kiến Quân đắc ý nói: “Ở phương diện đối thoại trí tuệ và năng lực, Albert không có chướng ngại trao đổi với nhân loại, nó có thể nói năm loại ngôn ngữ, lợi hại giống như cháu.”