Chương
“Không phải là người kia muốn giành gia sản của nhà họ Đỗ đấy chứ?” Hy Nguyệt nhíu mày.
“Nếu là một trong hai người trợ lý kia, là hoàn toàn có khả năng.” Lục Lãnh Phong chậm rãi nói.
“Cũng phải, hai tiểu thịt tươi trẻ tuổi lại làm trai bao cho bà cụ, chắc chắn không vì tình yêu, mà vì tiền tài và danh lợi.”
Sau khi cô nói xong lại đổi giọng: “Hai người kia luôn như nước với lửa, nhìn thấy đối phương là khó chịu, vẫn luôn nghĩ trăm phương nghìn kế tìm được cán chuôi của đối phương, khiến đối phương bị thất sủng. Em cảm thấy nên gọi hai người kia lại cùng một chỗ, nhìn xem có để lại dấu vết hay không, dù sao bây giờ bọn họ đang ở trong nước.”
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô nói: “Ý nghĩ này không tệ, chuyện này giao cho cô em, nhất định có thể làm được.”
Hy Nguyệt cầm lấy di động gọi điện cho cô một cuộc điện thoại, cô nhanh chóng liên lạc với Mike và Eric, hẹn bọn họ chủ nhật cùng ăn cơm.
Hôm thứ bảy, Mike và Eric đều đã tới.
Lục Lãnh Phong cao một mét tám mươi chín, Mike cao một mét tám mươi lăm, Eric thì cao một mét tám mươi sáu. Cho dù kém nhau mấy centimet, nhưng ở riêng nhìn qua mà nói, sẽ không nhận ra được.
Nhìn thấy Hy Nguyệt, Mike mỉm cười: “Không nghĩ tới bà chủ Lục cũng tới.”
“Hy Nguyệt là cháu gái của tôi, lúc ở thành phố Tinh Không hai người cũng từng gặp. Mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, tụ tập.” Hoa Vô Song chậm rãi nói.
Eric và cô nhỏ Đỗ ngồi cùng một chỗ, hai người vô cùng quen thuộc, cũng chẳng kiêng dè gì.
Hy Nguyệt biết trước đây Eric là trợ lý của cô nhỏ Đỗ, quan hệ giữa hai người không cần đoán cũng biết, vô cùng ái muội.
Uống một ngụm rượu vang xong, Mike dùng giọng điệu không thèm để ý nói: “Tôi nghe nói Di Nhiên mất tích, tìm được chưa?”
“Nếu như tìm được, hôm nay đã tới cùng chúng tôi rồi.” Hoa Vô Song nói: “Không biết đứa nhỏ này chạy đi đâu, bây giờ trị an không được tốt, động một tí là có cô gái mất tích.”
“Không phải là bị người ta bắt cóc đấy chứ?” Mike nói.
“Nếu như bị bắt cóc đã có điện thoại gọi tới, có lẽ là con bé không muốn trở về thành phố Tinh Không, tự mình rời đi.” Hoa Vô Song chậm rãi nói.
“Trái lại tôi hi vọng là như vậy.” Cô nhỏ Đỗ nói tiếp lời bà ấy, theo ý cô ả, Hoa Vô Song không hi vọng Đỗ Di Nhiên được tìm thấy. Đỗ Di Nhiên đứng bên phía cô ả, cùng một chiến tuyến với cô ả nữa, đứng ở phía đối diện với Hoa Vô Song. Đỗ Di Nhiên mất tích, đối với bà ấy trăm lợi mà không có hại.
“Chị dâu, nếu Di Nhiên thực sự xảy ra chuyện, nhà họ Đỗ chỉ còn mình Chấn Diệp là người thừa kế.”
“Nếu đối phương muốn tiền, đã sớm gọi điện thoại tới vơ vét tài sản tiền bạc. Nếu là cướp sắc, con bé đang là phụ nữ có thai tám tháng, cho nên nếu thực sự bị người ta bắt cóc, rốt cuộc đối phương có ý đồ gì?” Hoa Vô Song không chút hoang mang nói.
“Nhỡ đâu là muốn giết con bé thì sao.” Cô nhỏ Đỗ nói.
Hoa Vô Song nhún vai: “Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, giết người nhà họ Đỗ, người này muốn cửu tộc không được bình an à? Trong thành phố có thiên la địa võng, sớm muộn gì cảnh sát cũng điều tra ra, đến lúc đó bà cụ chắc chắn biến tên đó thành người lợn, bỏ vào trong bình ngâm.”