Chương
Vì thế mọi người cùng nhau đi tới bên hồ.
Hy Nguyệt cố gắng sắp xếp Cố Nhược Đồng và Tần Như Thông ngồi cùng một chỗ: “Bọn em đều có đôi có cặp, chỉ có mình anh là độc thân, ngồi yên một chỗ đi.”
Tần Như Thông đỡ trán: “Vậy anh bị cô lập sao?”
“Không phải nha, em lo lắng cô Cố ở một mình không có ai chăm sóc, cho nên phải làm phiền anh chăm sóc cô Cố.” Hy Nguyệt cười hì hì.
Lục Lãnh Phong nhìn ra được tâm tư của cô, đợi cô đi tới bên cạnh mình xong, nhỏ giọng nói: “Tơ hồng này của em kéo cũng quá rõ ràng rồi.”
“Hả?” Hy Nguyệt nhướng mày nói: “Ngay cả anh đều đã nhìn ra được à.”
Đối với chuyện này, cậu chủ Lục vẫn luôn là người cuối cùng nhận ra.
Lục Lãnh Phong búng trán cô một cái: “Ba chữ không có ai đều viết rõ trên mặt, kẻ ngốc mới không nhìn ra được.”
Hy Nguyệt lè lưỡi: “Hai người bọn họ sẽ không cảm thấy quá xấu hổ đúng không.”
“Em nói xem.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô.
“Em cảm thấy tất cả mọi người không phải là trẻ con nữa, trực tiếp một chút cũng tốt.” Cô cười ngượng ngùng.
“Chỉ sợ thần nữ có ý, tương vương vô tình.” Lục Lãnh Phong nhìn ra được, tình cảm của Tần Như Thông vẫn hướng về phía người phụ nữ ngốc.
Hy Nguyệt làm mặt quỷ với anh: “Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, hai chúng ta không phải như vậy sao?”
Lục Lãnh Phong uống một ngụm trà, liếc cô một cái: “Đừng hơi tí là kéo tới người mình.”
Hy Nguyệt uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tục ngữ nói rất đúng, nữ truy nam như cách tầng sa, chuyện này vẫn nên do cô Cố chủ động một chút mới có hi vọng.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Lãnh Phong gật đầu, trái lại những lời này nói đúng điểm quan trọng.
“Tìm cơ hội chỉ điểm cho cô ta một chút.”
Anh biết rõ, Tần Như Thông vững vàng đứng vị trí số một trong lòng người phụ nữ ngu ngốc, nếu anh có thể giải quyết được tình địch này, anh sẽ ít đi một mối họa lớn trong lòng.
Hy Nguyệt lén liếc mắt nhìn về phía sau một cái.
Tần Như Thông vẫn nhìn chằm chằm mặt hồ, Cố Nhược Đồng thì đang chậm rãi thưởng trà. Hai người mãi mà không nói một câu, thực sự là vô cùng xấu hổ.
Cô liếc mắt ra hiệu cho con trai ở đối diện: “Bảo bối, đến bên cậu làm bầu không khí sôi động hơn, tranh thủ biến cô Cố trở thành mợ của con.”
Hứa Kiến Quân cười giảo hoạt, đứng dậy, đi tới chỗ bàn Tần Như Thông ngồi xuống.
“Dì Cố, dì có thể làm bánh ở Giang Thành, cậu cháu là người Giang Thành, cậu ấy thích ăn bánh Giang Thành nhất.”
Cố Nhược Đồng lắc đầu: “Dì không biết làm, nhưng mà dì có thể học, dì vẫn luôn thích bánh Nguyệt Hạ, ăn rất ngon.”
“Đợi dì học xong, thì đưa cho cậu cháu ăn đi. Cậu ấy nhất định sẽ rất vui.” Hứa Kiến Quân cười tít mắt nói.
Tần Như Thông dở khóc dở cười, nhét một miếng bánh vào trong miệng của cậu bé, chặn miệng cậu bé lại.
Đôi má Cố Nhược Đồng ửng đỏ, vội vàng nâng chén trà lên dùng trà, che giấu dị thường của mình.