Chương
Hy Nguyệt lập tức cảm nhận được, hờn dỗi nguýt anh một cái.
“Tnh trùng lên não.”
“Ai bảo em mê người như thế.” Anh cười tà mị: “Em không nhìn ra được một chút, là người phụ nữ từng mang thai ba lần.”
Cô rất chú trọng khôi phục dáng người.
Làm mợ chủ nhà giàu có, có quá nhiều uy hiếp, nhất định phải bảo dưỡng cơ thể mình thật tốt mới được.
“Em muốn đến suối nước nóng spa.”
“Chúng ta đi cùng nhau.” Lục Lãnh Phong bế cô lên, đi tới phòng tắm…
Lúc đó Lục Vinh Hàn mới về nhà, buổi tối ông ta tới chỗ chú năm.
Liễu Giai Tuệ xảy ra chuyện, chú năm giận ông ấy. Nếu không phải Tư Mã Ngọc Như đứng sau lưng cổ vũ, cô ta đã không có khả năng động thổ trên đầu thái tuế.
Cho nên ông ta nhất định phải tìm Lục Vinh Hàn đòi lẽ phải.
Ông ta đưa ghi chép cuộc nói chuyện giữa Liễu Giai Tuệ và Tư Mã Ngọc Như ra, cho Lục Vinh Hàn xem.
“Anh họ, nếu anh không diệt trừ tai họa này, nhà họ Lục chúng ta sẽ bị cô ta làm gà chó không yên. Nếu không có anh che chở, sao Hy Nguyệt có thể không trừng trị cô ta, khiến cô ta ở đây luồn lên nhảy xuống y như con khỉ. Anh còn tiếp tục như vậy nữa, vậy thì đừng trách đứa em trai này không niệm tình cảm tay chân, em sẽ tự mình ra tay với kẻ đê tiện này.”
Khóe miệng Lục Vinh Hàn co rúm lại: “Gần đây tinh thần cô ấy có chút không bình thường, tôi sẽ đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần, chữa trị cẩn thận.”
Đều tại lúc trước mình quá mềm lòng, đón cô ta từ bệnh viện tâm thần trở về, biến thành bệnh tình của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Có bệnh thì phải nhanh chóng chữa trị, không thể chậm trễ.” Chú năm phẫn nộ nói.
Sau khi Lục Vinh Hàn trở về, lập tức ném lời khai của Liễu Giai Tuệ cho Tư Mã Ngọc Như xem: “Rốt cuộc là em muốn làm cái gì?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Em không làm gì cả, là Đỗ Di Nhiên xui khiến cô ta, không có một chút liên quan nào với em.”
“Ba người phụ nữ tụ tập với nhau, sẽ không là chuyện tốt gì.” Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Anh thấy bệnh của em uống thuốc không thể khỏi được, vẫn nên đến bệnh viện ở, chữa trị cẩn thận thì hơn.”
Tư Mã Ngọc Như hoảng sợ run lẩy bẩy: “Em không có bệnh, em rất bình thường, là có người muốn hạ độc, muốn hại em.”
“Đây là điển hình của chứng vọng tưởng bị hãm hại.” Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài.
“Vì sao anh không chịu tin tưởng em?” Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển.
“Anh đã liên lạc với với viện trưởng của bệnh viện Khang Ninh rồi, ngày mai bọn họ sẽ phái người tới đón em. Anh sẽ không dung túng để em làm xằng làm bậy nữa.” Lục Vinh Hàn nói chắc như đinh đóng cột.
Tư Mã Ngọc Như đứng bật dậy khỏi ghế sô pha: “Tôi tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện tâm thần, anh đã hoài nghi em có bệnh, vậy chúng ta tách ra ở trước thì hơn, em chuyển tới chỗ Minh Thịnh ở, như vậy không có ai có thể hại tới em nữa.”
“Cho dù em đến chỗ nào ở, em cũng không được gây sóng gió nữa, nếu không anh sẽ để em ở bệnh viện tâm thần cả đời.” Lục Vinh Hàn cảnh cáo, ông ta vẫn còn động lòng trắc ẩn, muốn cho cô ta một cơ hội cuối cùng.
Tư Mã Ngọc Như tức giận tới mức muốn thét chói tai, cầm điện thoại gọi cho Tư Mã Minh Thịnh, bảo anh ta lái xe tới đón mình.