Chương
Hứa Kiến Quân giống như nghĩ tới chuyện gì đó, dán sát vào lỗ tai cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật, sang năm, con lại có em trai nhỏ và em gái nhỏ nữa.”
Hy Nguyệt hơi chấn động: “Người nào sinh thế?”
“Bố.” Hứa Kiến Quân cẩn thận nói.
Hy Nguyệt bị sặc một cái: “Bố con có bạn gái, sao mẹ không biết, không phải là Lâm Tư Nhã đấy chứ?”
“Không có ạ, bố sẽ không thích Lâm Tư Nhã đâu. Bố nói em trai nhỏ em gái nhỏ sinh ra trước, lại tìm bạn gái.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói.
Hy Nguyệt sững sờ, chuyện này là có ý gì?
Là chuẩn bị sinh con trước, rồi mới kết hôn sao?
Nhất định là Hứa Nhã Thanh phát hiện Kiến Quân không phải con trai ruột của anh ta, đã muốn có con của chính mình?
“Không phải mấy nay con vẫn luôn ở bên bố con sao? Sao không thấy bạn gái mới của bố con?” Hy Nguyệt có chút tìm tòi nghiên cứu hỏi.
“Không có, bố từ công ty về đến nhà là chơi với con, chưa từng thấy bố ở bên cạnh người phụ nữ nào.” Hứa Kiến Quân nói.
Trong đôi mắt của Hy Nguyệt lấp lóe ánh sáng, có lẽ Hứa Nhã Thanh còn chưa tính toán dẫn bạn gái làm quen với con trai, muốn đợi lúc chuẩn bị kết hôn lại nói.
Đợi anh ta kết hôn, có con của mình, sẽ không quá để ý tới Kiến Quân nữa, cô cũng không cần giấu diếm bí mật về đứa bé.
Nghĩ tới đây, cô có một chút vui mừng.
Cô vẫn luôn hi vọng Hứa Nhã Thanh có thể tìm được hạnh phúc của mình một lần nữa.
“Chuyện của bố, con trăm ngàn lần đừng để lộ cho Lâm Tư Nhã biết, mẹ cảm thấy cô ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu.”
“Con biết, mẹ yên tâm đi, con sẽ không nói một chữ.” Hứa Kiến Quân làm dấu tay khóa kéo che kín môi.
Kiến Dao nằm sấp bên cạnh nôi, hát cho em trai nghe.
Hy Nguyệt xoa đầu con gái với vẻ đầy yêu thương. Tuy cô bé rất muốn có một em gái nhỏ, nhưng bánh trôi sinh ra xong, cô bé vẫn rất vui vẻ.
Cô bé nghe chuyện bố đầu nhỏ con đầu to, trong phim con đầu to sẽ cùng kẹo bông chơi với mọi nhà. Cho nên cô bé quyết định, cũng khiến mọi người cùng chơi với cô bé.
Bánh trôi nhanh chóng ngủ thiếp đi, để lại vú em chăm sóc cậu nhóc, Hy Nguyệt dẫn theo đám trẻ con đi ra ngoài chơi.
“Mẹ, khi nào thì ông nội mới trở về ở cùng với chúng ta?” Kiến Dao quan tâm hỏi.
Hy Nguyệt nhún vai: “Có khả năng ông nội sẽ không trở lại, các con mà nhớ ông nội, thì gọi điện thoại cho ông.”
“Vì sao không trở về ạ? Con còn muốn chơi cờ vây với ông nội.” Kiến Diệp thất vọng nói.
Hứa Kiến Quân bĩu môi: “Ông nội muốn ở cùng với bà nội xấu xa, không thích ở cùng chúng ta.”
“Ông nội không thích chúng ta sao?” Kiến Dao rủ mắt xuống, lông mi dày rậm rủ xuống bóng mờ trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
“Đương nhiên không phải, ông nội rất thích các con, chẳng qua ông nội cũng có cuộc sống của mình.” Hy Nguyệt giải thích.
“Vì sao ông nội không thích bà nội ruột của chúng ta, cứ thích bà nội xấu xa kia?” Kiến Dao chu môi hỏi.