Chương : Sự thật dần dần sáng tỏ ()
Tôi gật đầu, sau đó chần chừ một lúc rồi nhìn
anh ta, nói: “John cũng đến thủ đô cùng cậu mà,
đúng không? Lâu như vậy rồi, tôi cũng không gọi
điện thoại được cho cậu ta, cậu ta đổi sim rồi sao?”
Nói tới John, sắc mặt của anh ta lập tức cứng
đờ ra, sau đó giọng đầy cứng rắn, nói: “Không
biết, tôi cũng rất lâu rồi không có liên lạc với cậu
ta, có thể là… Đã về Mỹ rồi cũng nên, dù sao cậu
ta cũng quen thuộc với bên kia hơn.”
Lời này có gì đó sai sai, tôi cau mày: “Cậu có
xích mích gì với John có phải không? Hay là đã
xảy ra chuyện gì rồi?”
Anh ta sững người một lát, lắc đầu nói:
“Không có, chúng tôi vẫn tốt, chị đừng suy nghĩ
nhiều. Lâu rồi không liên lạc, chị thế nào rồi? Lúc
trước mẹ nói Tuệ Minh bị bệnh, bây giờ thế nào rồi?”
Người này rất bất thường!
Tuệ Minh là đứa trẻ mà anh ta và .John nuôi
dưỡng rất lâu rồi, nếu đơn thuần chỉ là tình bạn
bình thường với đứa trẻ thì anh ta tùy tiện hỏi qua
loa là được. Nhưng với Tuệ Minh thì khác, anh ta
và .John coi Tuệ Minh là con gái yêu, sao bây giờ
nói một câu nhẹ bãng liên kết thúc rồi? Thật
không nên mà.
Nhìn anh ta, tôi mở miệng nói: “Trần Húc Diệu,
tôi biết tôi không nên can thiệp vào chuyện riêng
giữa cậu và .John. Nhưng dưới góc độ là một
người bạn, tôi là bạn của .John, cũng là chị của
cậu, tôi không nên hỏi những chuyện không nên
hỏi rằng rốt cuộc cậu và .John sao thế? Cậu có
biết bệnh mà Tuệ Minh mắc phải trước đó là bệnh
gì không? Là bệnh ung thư máu cấp tính, suýt
chút nữa thì nó không qua nổi rồi. Tôi không biết
rốt cuộc giữa cậu và .John xảy ra chuyện gì, tôi
không gọi điện thoại được cho hai người. Tin tức
bảo hai người phát đạt rồi, không trở về nữa,
nhưng nếu hai người còn coi tôi là bạn, bất kể như
thế nào, cậu cũng phải hỏi han tôi một chút chứ?
Tôi không tin hai người cũng đối xử lạnh nhạt với
tôi và Tuệ Minh như thế, sống chết trước mắt mà
hai người cũng không hỏi han câu nào”
Nghe được bệnh tình của Tuệ Minh, anh ta
sững người một lát, hiển nhiên là rất kinh ngạc.
Chắc là Lâm Uyên cũng không nói rõ bệnh tình
của Tuệ Minh cho anh ta biết, cho nên anh ta mới
có thể không biết.
Trâm mặc một hồi, anh ta nhìn tôi, mở miệng
nói: “Bây giờ Tuệ Minh thế nào rồi? Đã khá hơn
chút nào chưa?”
Tôi gật đầu: “Con bé đã được phẫu thuật thay
tủy, cũng đã phẫu thuật thay thận rồi, bây giờ khá
hơn một chút, nhưng vẫn phải theo dõi trong vòng
năm năm. Nếu như không tái phát thì sẽ không
còn vấn đề gì cả. Nếu như lại tái phát thì có thể sẽ
phải thay lần nữa. Nhưng mà bây giờ, chúng ta
không phải đang nói chuyện của Tuệ Minh, mà là
chuyện của cậu và .John, rốt cuộc sao thế?”
Anh ta cuộn chặt tay, không khống chế được
suy nghĩ, ưu tư hồi lâu mới mở miệng nói: “Cậu ta
khiến cho một cô gái ở quán rượu mang thai, phải
quay lại Mỹ lo liệu cho cô gái ấy sinh con”
Một câu nói nhẹ bẫng lại khiến tôi ngây người,
chần chừ một lúc, tôi mở miệng nói: “Rốt cuộc là
trước đó cậu và .John đã xảy ra chuyện gì? Cậu có
cảm tình với cậu ta mà phải không?”
Anh ta mím môi, nhìn tôi: “Chị chê thứ tình
cảm này sao?”
Tôi liền vội vàng lắc đầu: “Không có, trên thế
giới này, bất kỳ một loại cảm tình nào cũng đều là
trong sáng, không có chê bai như cậu nói. Trần
Húc Diệu, tôi hỏi, là bởi vì rất lâu vê trước tôi đã
nhìn ra, giữa cậu và .John không giống nhau.
Tôi cảm thấy giữa hai người là thật lòng quan tâm
đến nhau, cho nên mới hỏi như vậy. Bây giờ hỏi
lại, cũng là bởi vì cảm thấy tình cảm giữa hai
người rất tốt, tại sao đột nhiên mỗi người lại tách
ra một hướng. Đương nhiên, chuyện tình cảm ly ly
hợp hợp cũng là thường tình. Tôi có thể hiểu
được, cậu và John, môi người có một quyết định
riêng, chỉ là tôi muốn nhäc nhở hai người, đừng có
loi với thanh xuân là được”
Anh ta gật đầu, cúi đầu nói: “Trở lại quỹ đạo
của cuộc sống bình thường, đối với cả tôi và cậu
ấy đều tốt, chúng tôi tự sống tốt cuộc sống của
riêng mình, cũng rất tốt.”
Từ trong mấy chữ này, tôi mơ hồ nghe ra
được một sự tiếc nuối, trong lúc nhất thời có chút
chần chừ, nhìn anh ta nói: “Cậu vân vui vẻ với
Ngọc Mai chứ?”
Chúng ta có thể không hoàn hảo, không thể
đổi xử công băng với từng người từng người một,
nhưng ít nhất không được thẹn với lòng mình.
Anh ta gật đầu ấy hiền lành dịu dàng, rất
đáng yêu lại hiếu chuyện, cô ấy rất giống chị lúc
còn trẻ, có chút cố chấp lại rất mâu thuẫn. Nếu
như lựa chọn người muốn sống cùng đến hết
cuộc đời này thì là cô ấy cũng rất tốt, ít nhất cả
đời này của tôi cũng không có nhiều tiếc nuối như vậy”
Tôi có hơi bất ngờ, không ngờ rằng anh ta sẽ
nói ra như vậy, khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm
nữa. Lựa chọn hôm nay, nếu là kết quả tốt nhất
vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Vương Ngọc Mai và Lâm Uyên từ trên lâu đi
xuống. Lâm Uyên đưa cho Ngọc Mai một bộ trang
sức, giá trị không tính là cao, nhưng cũng đủ để
thay mặt bày tỏ tấm lòng, Vương Ngọc Mai là cô
gái xuất thân từ một gia đình trung lưu, cũng có
am hiểu ít nhiều về trang sức, đối với cho trang
sức này, dường như cô ta rất thích.
Trò chuyện trong biệt thự một hôi lâu, thấy
sắc trời có hơi muộn rồi, Mạc Thanh Máy đưa
Hiên Hiên về nhà, buổi tối Hàn Trí Trung có tụ họp
với đồng nghiệp nên cũng đi về, Trân Húc Diệu
cũng đưa Ngọc Mai về
Vốn dĩ tôi nghĩ là sẽ chăm sóc cho Tuệ Minh,
nhưng không ngờ rằng tôi lại nhận được điện
thoại của Helen, lâu vậy rồi không có liên lạc, tôi
cũng suýt quên mất cô ấy rồi.
Nhận điện thoại, tôi chân chừ một chút, mở
miệng nói: “Helen, chào cô!”
“Thẩm Xuân Hinh, cô có bận không? Tôi có
thể hẹn cô ra ngoài uống một ly không?” Nghe
giọng nói thì dường như cô ấy rất mệt mỏi
Tôi gật đầu, không hề nghĩ ngợi liên mở miệng
nói: “Ừ, cô đang ở đâu?”
“Tôi gửi địa chỉ cho cô!” Cô ấy mở miệng, sau
đó cúp điện thoại.
Tôi ôm Tuệ Minh, hôn một cái, nói xin lõi sau
đó liền trực tiếp lái xe đến địa chỉ mà Helen đã gửi.
Cửa quán rượu
Helen sao thế? Đột nhiên lại chạy đến đây uống rượu?
Vào đi tìm một vòng, tôi tìm được cô ấy ở phía
sau quầy bar, cả người cô ấy ăn mặc rất model,
nhìn dáng vẻ không hề giống như một người phụ
nữ đã có con.
“Sao thế? Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện hẹn
tôi đến uống rượu?” Lâu rồi không gặp, cô ấy
trang điểm hơi đậm, hại tôi mãi mới nhận ra cô ấy.
Cô ấy ngước mất lên, ánh mắt có chút mê ly,
có lẽ là trước khi tôi đến, cô ấy đã uống rất nhiều rượu rồi.
“Ngồi xuống đi, trò chuyện một chút!” Cô ấy
mở miệng, đưa tay thay tôi vẫy ra chỗ phục vụ,
nhìn người phục vụ nói: “Một ly rượu Brandi, cám ơn!”
Tôi vội vàng đáp lời: “Cho tôi một ly nước trái
cây, tôi không uống rượu, cám ơn!”
Cô ấy bĩu môi, nhìn tôi: “Tới quầy rượu mà
không uống rượu?”
Tói cau mày: “Vào phòng ăn cũng không nhất
định phải ăn cơm mà”
Cô cúi đâu, mất mát nói: “Cũng đúng, kết hôn
cũng không nhất định là bởi vì tình yêu”
Đây là
Lại là chuyện tình cảm, thấy cô ấy uống mấy
ly rượu, tôi nhìn có ấy nói: “Cô sẽ không gọi tôi
đến chỉ để nhìn cô uống rượu thôi chứ?”
Cô ấy uống hơi nhanh nên ho khan một cách
kịch liệt, không bao lâu sau liền gục xuống bàn
khóc nức nở nói: “Tôi đã rất cố gắng, đã nhiều
năm như vậy rồi, bây giờ tôi đã không còn là chính
mình nữa. Tôi biến tất cả bản thân mình thành
giống như cô, ngay cả thứ cô thích hay cách cô
giải thích, tôi cũng học. Nhưng mà, tại sao vân
không được chứ? Anh ấy không yêu tôi thì chính
là không yêu tôi, tôi phải làm sao đây?”
Tôi chau mày, đột nhiên biết cô ấy khó chịu vì
chuyện gì, Cổ Diệc Hàn thật đúng là có thế dày vò
người khác, có thể biến một người phụ nữ hoạt
bát trở nên như vậy.