Chương : Chuyện về Vương Yên Nhiên ()
Trên xe, Tuệ Minh ôm tôi làm nũng. Con bé
này gần đây gầy đi nhiều quá, chẳng còn bao
nhiêu da thịt trên người nên ôm cũng không thoải
mái: “Mẹ, hai người có phải đi công tác nữa
không? Bây giờ mẹ có thể dẫn con theo được
không? Con muốn ở với mẹ thôi chứ không muốn
ở một mình. Gần đây mẹ bận rộn quá nên không
có thời gian đến thăm con, mẹ không cân con
nữa rôi ư?”
Lời trẻ con không kiêng dè gì cả, tôi bất đắc dĩ
xoa mái tóc vẫn chưa kịp dài của con bé: “Tuệ
Minh, sao mẹ không cần con được? Chỉ là mẹ còn
quá nhiều chuyện bận rộn chưa giải quyết xong,
chờ thêm mấy ngày nữa mẹ sẽ ở lại thủ đô với
con luôn được không?”
Bé con uất ức lắm nhưng thấy tôi nói thế rồi
con bé chỉ biết gật đầu xem như đồng ý, đến nhà
họ Mạc, bảo mẫu bèn ôm Tuệ Minh vào trong còn
tôi và Phó Thắng Nam thì tiếp tục đi tới nhà họ Thẩm.
Trên xe, tôi nhìn Phó Thắng Nam rồi do dự
hỏi: ‘Phó Thắng Nam, có phi Trịnh Tuấn Anh sẽ ra
thù trước thời hạn không?”
Đột nhiên nhắc tới Trịnh Tuấn Anh, Phó Thắng
Nam giật mình rồi liếc sang nhìn tôi: “Sao khi
không lại nhắc tới Trịnh Tuấn Anh? Có chuyện gì thế?”
Tôi cười yếu ớt lắc đầu nói: ‘Không có gì, chỉ
là đột nhiên em nghĩ với thế lực nhà họ Trịnh thì
chắc Trịnh Tuấn Anh se ra tù sớm hơn một chút,
suy cho cùng anh ấy cũng là người nhà họ Trình”
Phó Thắng Nam không nhạy cảm về vấn đề
này như thể, có lẽ trong mắt anh Trịnh Tuấn Anh
có thể ra tù sớm chỉ là chuyện may mắn mà thôi.
Suy cho cùng thì bọn họ cũng từng là bạn bè thân
thiết, dù lúc xảy ra bất trắc chúng tôi có oán hận
nhưng chuyện qua rồi thì mọi thứ cũng thành mây
khói, thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều khúc mắc.
Anh lái xe, nói: “Chắc chắn nhà họ Trình sẽ
sắp xếp cho Trịnh Tuấn Anh, hơn nữa có thể sau
này cậu ta sẽ đến Thanh Xuân, chúng ta sẽ không
liên lạc được.”
Tôi mím môi, xem ra việc này cũng khá giống
với dự đoán của tôi. Nếu ban đầu Phó Thắng Nam
tàn nhẫn và dứt khoát với Thanh Xuân thì bây giờ
anh đã xua tan nỗi oán hận của mình với anh ta rồi.
“Nếu… Em bảo là nếu thôi nhé!” Tôi nghiêm
túc nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Em không muốn
Trịnh Tuấn Anh ra tù, em muốn anh ta cứ ở trong
đó, chết già trong đó luôn thì anh có phản đối hay không?”
Đáp án cho câu hỏi này là thứ tôi không thế
nắm bắt, Phó Thắng Nam nhìn sang tôi, khó hiểu
hỏi: “Vì bệnh của Tuệ Minh ư? Em hận cậu ta
không muốn cho cậu ta ra tù? Muốn cậu ta chịunhiều đau khổ hơn?”
“Đúng nhưng không hoàn toàn!” Nếu ban đầu
tôi chỉ hãi hùng về Trịnh Tuấn Anh thì bây giờ sự
khiếp sợ đó đã biến thành căm ghét. Con người ta
luôn có những mặt đen tối, dù là người chính trực
hay xuất sắc cách mấy thì vẫn có. Nhưng có
người khống chế kiểm soát được nó, có người lại lờ đi.
Trịnh Tuấn Anh đáng hận vì anh ta có gương
mặt của một người chính trực đàng hoàng nhưng
trong lòng anh ta lại không có hai chữ thiện lượng,
nếu ban đầu bệnh của Tuệ Minh chỉ là ngoài ý
muốn thì chắc chắn nó không còn là sự cố khi
dính líu đến Lâm Diên.
Anh ta cố tình giết người. Tôi không biết rốt
cuộc anh ta đã làm gì với Lâm Diên để cô ta phải
chịu cảnh này nhưng tôi có thể chắc chắn anh ta
cố tình đặt Tuệ Minh vào nhà máy hóa chất và
gây ra bệnh của con bé.
Thật ra Tuệ Minh và Lâm Diên đều ở trong nhà máy
hóa chất, bọn họ trúng bấy chứng tỏ
những người ở nhà máy đó đều bị thương, có lẽ
số lượng phải hơn nữa, có lẽ những người đó
đang có gia đình cần nuôi nấng chăm sóc, họ cần
được sống. Họ chị kiếm tiền để sống nhưng vì
căn bệnh đó, có lẽ đời này bọn họ không thể tiếp
tục nữa rồi.
Thế nên tôi căm ghét Trịnh Tuấn Anh, đó là sự
căm ghét đối với những thứ dơ bẩn. Từ khi ra khỏi
bệnh viện tôi đã luôn nghĩ cách để anh ta tiếp tục
sống trong tù cả đời, tôi sẽ không bao giờ cho Tuệ
Minh biết Trịnh Tuấn Anh dù chỉ là một lần.
Phó Thắng Nam nhíu mày, không phản bác lời
tôi nói ngay mà im lặng rồi lên tiếng: “Em muốn làm gì?”
“Anh có thể điều tra nhà máy hóa chất của
nhà họ Trình được không?”
Anh nhíu mày: “Hôm nay em đã gặp được ai hả?”
“Lâm Diên, cô ta bị ung thư phổi và cũng là
cấp tính!” Tôi nghĩ cách giải quyết tình huống này
của mình hơi cực đoan nhưng tôi thật sự không
thể nghĩ ra được còn cách nào để giải quyết được
Phó Thăng Nam không ngốc, anh nghe thế
lập tức hiểu được bảy tám phần nên sau khi im
lặng một lúc thì lên tiếng: “Chuyện này anh sẽ tìm
người điều tra, nếu có liên quan đến cậu ta thật thì
không cần em phải ra tay vì anh sẽ liên lạc với
cảnh sát điều tra. Thẩm Xuân Hinh, đừng nghĩ
đến những chuyện không có liên quan đến chúng
†a nữa, chúng ta không thể cứu vớt được thời gian
nên điều duy nhất mình làm được chỉ là bảo vệ
mảnh đất dưới chân mình thôi, em hiểu ý anh không?”
Tôi giật mình, lời Phó Thắng Nam nói khiến tôi
phải suy nghĩ. Tôi cũng không biết đó là cảm giác
gì, hơi bất ngờ, may mắn, đột nhiên cảm thấy
mình muốn nhất là điều gì. Anh nói rất đúng,
chúng tôi đều nhỏ bé nên chỉ bảo vệ được mảnh
đất dưới chân mình thôi là tốt lắm rồi, chúng tôi
không cần phải phí mất thời gian của mình vì
người khác.
Biệt thự nhà họ Thẩm.
Tôi và Phó Thắng Nam đến nơi thì Hồ Diệp và
Hoàng Chính đã đến, lâu rồi không được gặp con
nên Hồ Diệp đang ôm Bảo Dương trên phòng
chơi, Hoàng Chính thì ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt
nhìn Hồ Diệp cực kì ấm áp.
Còn Thẩm Minh Thành, tôi nghĩ anh ấy thích
bị hành hạ, biết rõ rằng mình sẽ bị kích thích bởi
hình ảnh ấm áp này nhưng vẫn ngồi đồng ở
phòng Bảo Dương, tìm cớ ra ngoài rồi ngồi một
mình trong phòng khách thả hồn theo mây gió rồi
lại bò lên. Lặp lại vài lần như thế, chú ba cũng
không nhịn nổi nữa: “Con đừng có đứng ở đây
nữa, con bảo Lê Nguyên sắp tới mà, đi ra ngoài
đón người ta đi. Cái khu này lớn, chắc là con bé
không biết đường đi đâu”
Thẩm Minh Thành lười biếng nói: “Ngoài cửa
có người dẫn đường mà, sao lại bắt con đi.”
Chú ba tức tới mắng: “Đi đón khách là luật bất
thành văn của nhà họ Thẩm chúng ta, con không
biết hả? Bảo con đi thì đi đi, chẳng lẽ con không
biết tại sao cha lại bảo con đi à?”
Ông ấy gào lên thế nên Thẩm Minh Thành
đứng dậy ra ngoài sân đón người.
Phó Thắng Nam và chú ba nói chuyện phiếm,
Bảo Dương chơi được một lát thì bắt đầu bám lấy
Hoàng Chính, không biết có phải là do con nít
thường thích chơi với cánh đàn ông không.
Bị ngó lơ nên Hồ Diệp bèn ra ngoài ngồi bên
cạnh tôi nói: “Mang thai chín tháng mười ngày rồi
lại sinh ra một đứa bỏ bú mẹ thế này, uổng công
tôi ngày nào cũng nhớ nó, ngày nào cũng không
thể ngủ ngon. Thì ra là người ta không thèm quan
tâm gì tới người mẹ này.”
Nghe cô ấy nói thế, tôi cười nói: “Mấy ngày
trước Bảo Dương còn tìm cậu đấy, chú ba bị hành
tới nỗi già đi mấy tuổi rồi. Cậu đừng tức giận nữa,
con nít ấy mà, thường thích nghịch ngợm phá
phách này nọ, chờ nó chơi mệt rồi lại tới tìm cậu thôi”