Chương : Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc ()
Lễ cưới Hồ Diệp.
Hồ Diệp không có người thân, cô ấy cũng
chẳng có được bao nhiêu bạn bè ở thủ đô nên địa
điểm tổ chức hôn lễ là nhà của Hoàng Chính, nó
nằm ngoài bìa thành phố, là một thôn làng vẫn
chưa được khai thác phát triển.
Tối trước đó một hôm tôi đã bị cô ấy gọi tới
khách sạn, chuyện là sáng hôm sau cô dâu phải
dậy từ rất sớm để thay áo cưới và trang điểm, có
rất nhiều chuyện để làm.
Phó Thắng Nam lo cho tôi nên tất nhiên cũng
theo tôi cùng đến khách sạn, hôm đó chúng tôi đã
chuẩn bị sẵn lễ phục để mặc, trước đó chúng tôi
đã bàn trước là tôi sẽ làm phù dâu.
Trong phòng khách sạn.
Hồ Diệp đã trang điểm xong xuôi, vì đây là lễ
cưới theo phong tục truyền thống thời xưa thường
thấy trong các bộ phim kiếm hiệp, đồ cưới cũng
có mũ phượng và khăn trùm đầu nên tất nhiên
cũng phải trang điểm theo kiểu hoa lệ xinh đẹp
rực rỡ, áo cưới thời cổ đại hết sức rườm rà, cô ấy
vừa dặn thợ trang điểm làm cho tôi vừa tức tối
than ngắn thở dài về bộ đồ cưới.
Vất vả lắm mới làm xong thì Phó Thắng Nam
đang ở phòng kế bên của khách sạn họp trực
tuyến xong đã sang đây, thấy tôi đang ngồi trang
điểm thì anh ấy bỗng tròn mắt nhìn rồi thả ra hai
chữ: ‘Đẹp quá”
Hồ Diệp đội mũ phượng lấp lánh ánh vàng
ánh bạc nói: “Tất nhiên là phải đẹp rồi, Thẩm Xuân
Hinh có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, nét đẹp
hiền hòa nền nã đúng vị con gái miên sông nước
đảm thắm nên cực kì thích hợp với trang phục
phù dâu này. Cô ấy trang điểm nhạt theo đúng
tông màu với chiếc váy thì chính xác là cành vàng
lá ngọc của gia đình vương tôn quý tộc đang chờ
gả chồng thời đấy, với gương mặt này ấy hả, chỉ
cần một cái liếc mắt thôi là mấy công tử nhà
quyền quý đã ngã xuống hết rồi.”
Tôi được Hồ Diệp tâng bốc lên tận chín tầng
mây nên thấy hơi ngượng ngùng, tôi nhìn Phó
Thắng Nam nói: “Quần áo nặng lắm, không biết lát
nữa em có bước đi nổi không ấy.
Dù rằng đống vải vóc này chỉ là lụa mỏng
nhưng mấy lớp như vậy gộp vào mặc lên người,
ấm thì có ấm thật nhưng đi đứng lại khó khăn.
Phó Thắng Nam mỉm cười tiện thể kéo lấy tay
tôi, cười nhạt nói: “Không sao cả, anh luôn đi bên
cạnh em, nếu em không đi nổi thì anh ôm em là
được thôi ấy mà”
Hồ Diệp nhìn sang đây với ánh mắt cạn lời:
“Này, phát cơm chó hơi bị nhiêu rồi đấy nhé.”
Tôi và Phó Thắng Nam nhìn nhau cười.
Tất cả đều được chuẩn bị xong xuôi hết cả,
đội ngũ rước dâu của Hoàng Chính đã tới nơi. Chú
rể đứng ngoài khách sạn điềm đạm nho nhã gõ
cửa ba lần, lên tiếng nói: “Vợ ơi, anh tới đón em này.
Tiếng gọi vợ của anh ấy khiến đám người cả
trong lẫn ngoài cười vang, Hồ Diệp cũng che
miệng cười thành tiếng. Mấy cô phù dâu đứng ra
chặn cửa đặt câu hỏi để tạo bầu không khí, toàn
là mấy câu kiểu sau này ai làm việc nhà, tài sản
trong nhà ai giữ vân vân và mây mây.
Âm ï được một lúc lâu , vừa mới mở cửa ra thì
chú rể và phù rể lập tức ập vào phòng như bão lũ.
Phù rể vội vàng đưa bao lì xì để hấp dẫn sự chú ý
của phù dâu, Hoàng Chính câm bó hoa cưới màu
đỏ rực rỡ bước vào, vội vàng chạy tới chỗ Hồ Diệp
và chắc là do căng thẳng và háo hức quá nên lẽ
ra anh ấy chỉ cần quỳ một gối xuống đưa hoa cho
cô ấy là được nhưng Hoàng Chính lại quỳ cả hai chân.
Mọi người lập tức cười vang, ai cũng lên tiếng trêu ghẹo.
Hồ Diệp đội mũ phượng, trùm khăn và trước
mặt là chiếc quạt phượng hoàng nghịch nước,
nghe mọi người cười vui vẻ thì tò mò hé chiếc
quạt tròn ra nhìn chàng trai đang quỳ gối dưới
mặt đất khiến cô cũng cười theo.
Trong dàn phù rể có người ồn ào: “Đừng đó
nóng đầu quỳ ở đó mãi, chú rể mau đón cô dâu đi.
“Đúng thế”
Mọi người lập tức hối thúc nhau, Hoàng Chính
hơi căng thẳng nên siết chặt bó hoa cô dâu, mặt
chàng trai trẻ ấy đỏ rần lên trông thấy và cà lăm
nói: “Vợ, chúng ta… Về nhà thôi!”
Nói xong bèn ngốc nghếch đưa bó hoa cô
dâu lên cho cô ấy, Hồ Diệp nhận bó hoa nhưng
phù dâu lại lên tiếng: “Cô dâu nhận bó hoa nhanh
thế, chúng tôi còn chưa kịp thử thách chú rể cơ mà.
Hồ Diệp dịu dàng cười nhìn Hoàng Chính với
ánh mắt cực kì hiền lành: “Anh ấy đã rất vất vả
trên đường tới đây đón tôi rồi nên tôi không muốn
thử thách anh ấy nữa”
Nghe thế, tôi bất giác quay sang nhìn về phía
Phó Thắng Nam và nép vào trong lòng anh ấy.
Đúng thế, chúng tôi đã quá vất vả trên con đường
tìm tới với nhau rồi, cuộc sống này tra tấn chúng
tôi như thế là quá đủ, tại sao lại phải bắt người
yêu chúng tôi phải chịu thêm cực khổ để được
nhìn thấy người mình yêu?
Hoàng Chính ngốc nghếch ngồi bên cạnh
giường chờ Hồ Diệp bước xuống và lên vai mình,
cả phòng lập tức hoan hô chúc mừng cho đôi trai
tài gái sắc, tôi nghe thấy Hoàng Chính không giỏi
ăn nói bảo rằng: “Vợ ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Đó là một lời tâm tình thật sự rất đẹp!
Chúng tôi theo Hồ Diệp và Hoàng Chính ra
khởi khách sạn, ngoài cửa khách sạn là hơn mười
chiếc xe Audi đỏ rực xếp thành hàng dài, xe cưới
cũng mang màu đỏ, trên đầu xe là hoa tươi được
ghép thành hình trái tim siêu to khổng lồ.
Từ khách sạn đến nhà Hoàng Chính mất
khoảng bốn mươi phút đi đường, tôi và Phó
Thắng Nam chạy ngay phía sau xe rước dâu. Khi
gần đến nhà Hoàng Chính thì hai bên con đường
trải nhựa được trang trí bằng những quả bong
bóng màu đỏ rực để dẫn đường, nó khiến bầu
không khí của lễ cưới trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Chiếc xe dừng lại, phù rể lái xe quay đầu lại
nhìn chúng tôi nói: “Chỗ này cũng khá gần nhà
chú rể, anh ấy phải vào nhà sửa soạn dọn đường
để cô dâu ngồi kiệu hoa vào.”
Tôi bỗng ngẩn ngơ sau đó tò mò xuống xe,
đúng là bóng bay tình yêu và dải lụa đỏ hai bên
đường lúc nấy đã được đổi thành cả đường hoa
dài thật dài, có lẽ đây đang là mùa đông, hoa tươi
cực kì đắt đỏ nên mấy bó hoa đó đều là hoa giả
được làm rất cẩn thận.
Tôi theo sau Hồ Diệp, cô ấy nhìn hoa hồng hai
bên đường với vẻ ngơ ngác rồi lại quay sang nhìn
Hoàng Chính: “Mấy bó hoa này…”
Hoàng Chính cười ngốc nghếch, nói: “Mẹ với
cha anh cùng làm đấu, tháng trước hai người bọn
họ bắt đầu làm, thật ra họ định dùng hoa trang trí
cả đường đi cơ nhưng thời gian hai tháng không
đủ để bọn họ làm nên chỉ đủ để trang trí một
đoạn ngắn thôi.”
Hồ Diệp giật mình ngẩn ngơ rồi lập tức đỏ
mặt nói: “Sao anh không nói sớm cho em biết, thế
thì chúng ta có thể làm cùng với chú và dì, đỡ cho
chú dì được phần nào hay phần đó. Chú dì lớn
tuổi rồi, mấy công việc thủ công cần sức người
thế này làm mệt lắm”
Hoàng Chính sờ đầu, cười cười bảo: “Vẫn còn
gọi là chú với dì đấy à, em phải sửa miệng gọi là
cha mẹ đi.”
Lời anh ta nói khiến Hồ Diệp đỏ mặt..
Tôi nhìn bó hoa hai bên đường, tuy chúng
không phải là hoa thật nhưng trong mỗi một đóa
hoa, mỗi một cánh hoa ấy đều chất chứa sự yêu
thương và trân trọng Hoàng Chính và gia đình anh
ấy dành cho Hồ Diệp, điều đáng quý nhất giữa hai
người chính là họ có thể xem nhau như những
người thân thiết của mình và chăm sóc lo nghĩ
cho nhau, tuy những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt này
không đủ để chứng minh được những điều lớn
lao nhưng nó đủ để khiến chúng tôi cảm động.
Vì chúng tôi phải dùng kiệu hoa lớn tám người
khiên để đưa cô dâu vào trong nên Hồ Diệp đã
được ngồi trên kiệu từ xa xa một ngàn mét, đi
suốt một đường vào nhà Hoàng Chính.
Nhìn Hồ Diệp đang ngồi trong kiệu hoa, cô ấy
cầm quạt tròn để che đi gương mặt xinh đẹp ấy
và được đưa vào nâng lên, chậm chạp theo sau
Hoàng Chính đang cưỡi ngựa đi phía trước cùng
với đội hình khua chiêng gõ trống linh đình.
Hoàng Chính mời được rất nhiều phù dâu và
phù rể, tất cả đều theo sau khiến quy mô được
mở rộng cực kì lớn và long trọng khiến tất cả mọi
người đang rỗi rãi trong thôn phải chạy ra ngoài
hóng chuyện, ai cũng đứng trước cửa nhà mình
rồi ngưỡng cổ ra ngoài.
Hôn lễ là dịp quan trọng với khá nhiều nghi
thức, tất cả những thứ đó có nghĩa là từ nay về
sau hai người có thể vui vẻ sống cùng với nhau,
có nghĩa là bắt đầu từ giây phút này hai người
chẳng có mối quan hệ nào ấy sẽ về chung một
mái nhà và cùng sống cùng vui cùng buồn với
nhau. Bọn họ sẽ thấu hiểu và bao dung cho nhau,
trân trọng và giúp đỡ nhau, hai người sẽ trở thành
người thân, dù sống dù chết vẫn gắn bó, sống
nương tựa vào nhau suốt quãng đời còn lại.