Chương : Liên quan tới Hoàng Văn Tích ()
Cô ấy ngẩng đầu, ngước lên nhìn tôi và nói: “Tôi chưa từng gặp anh ta, nhưng tôi biết anh ta, người hại bố tôi chính là anh ta. Anh ta lợi dụng cô bé đó để đe dọa bố tôi, bố tôi ngay từ lúc đầu chỉ là muốn tìm một người thích hợp để có thể thay tim cho tôi mà thôi, chính vì vậy ông đã đưa cô bé đó về nhà tôi, chờ tới khi cô bé ấy chết đi sẽ tiến hành phẫu thuật cho tôi vì căn bệnh mà cô bé mắc phải dường như không có cách nào chữa được.
Đó là lý do tại sao bố tôi đồng ý, nhưng tình trạng của tôi ngày càng trở nên tệ hơn và không thể chần chừ hơn nữa nên ông mới nói ra sự thật.
Ông nói rằng ông đã đặt cọc ba tỷ, cuối cùng anh ta đòi nhân giá lên gấp mười lần, bố tôi đành lấy tiên của công ty và một số khoản tiên do tham ô tham nhũng mang lại. Lý do bố tôi phải ngồi tù cũng chính là vì thế, tất cả mọi chuyện đều là do anh ta hãm hại, anh ta không hề có lòng tốt giúp người như những gì anh ta nói, cô nhất định phải cẩn thận!”
Tôi sững sờ nhìn cô ấy rồi hỏi: “Cô bé đó thật sự đã chết rồi sao?” Cô ấy nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ hoe, gật đầu nói: “Ừm, ba tôi nói ông đã chôn cất cho cô bé, nhưng…
Những lời sau đó được cô kìm nén trong tiếng khóc. Tôi không tiếp tục hỏi, những đứa trẻ không còn quay trở lại lẽ nào đã bị giết một cách âm thâm vậy sao? Lời nói của Hoàng Văn Tích khiến tôi nhận ra rằng chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ. Nghĩ đến điều này, tôi lập tức rời khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại ra rồi gọi tới cho Vương Bảo Kỳ.
Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối, giọng nói thô bạo của ông ta từ đầu dây bên kia truyền tới: “Xin chào, xin hỏi có việc gì sao?
“Kết quả xét nghiệm của cô bé đã ra rồi, tôi muốn hỏi một chút, nếu như muốn tiến hành thủ tục phẫu thuật thì bắt buộc cần phải có giấy khai sinh cũng như sổ hộ khẩu, còn có cả chữ ký xác nhận của cha mẹ, chuyện này các ông định giải quyết thế nào?”
Hoàng Văn Tích đã nói với tôi rằng không có cách nào để thực hiện một cuộc phẫu thuật không theo đúng quy trình trong bệnh, vậy tiếp theo đây bọn họ định xử lý chuyện này ra sao?
Đâu dây bên kia im lặng vài giây, rôi lên tiếng nói: “Những chuyện này cô không cân phải lo lắng, chỉ cân phía cô đồng ý phẫu thuật, giá cả hợp lý, chúng tôi sẽ sắp xếp.”
Đến bây giờ tôi vẫn chưa thảo luận về giá cả, tôi mím môi nói: “Tôi muốn biết các ông tính phí thế nào?”
Phía bên kia trầm mặc một hồi, vài giây sau bắt đầu trả lời tôi: “Địa điểm phẫu thuật, bác sĩ, thuốc men, tất cả đều gộp chung vào chỉ phí phẫu thuật, còn cả phí gửi lại cho cha mẹ của đứa trẻ, chúng tôi cũng sẽ tính hết vào trong đó. Như vậy đi, chúng ta sắp xếp thời gian rồi cùng nhau ngồi xuống bàn bạc lại giá cả, chuyện lớn như vậy tôi nghĩ cô cũng không muốn bàn qua điện thoại phải không?”
“Được rồi, anh quyết định thời gian và địa điểm đi!” Tôi vừa nói, trong lòng vừa bất ổn không yên, sống lưng tôi lạnh buốt. Xem ra bọn họ đã có một hệ thống quy củ, những đứa trẻ này e rằng không chỉ ở một ngôi làng mà thậm chí còn có thể ở rất nhiều những ngôi làng khác nữa.
Sau khi cúp điện thoại, tôi quay trở lại phòng của Tuệ Minh, con bé vừa mới tỉnh dậy, có lẽ do đã lâu không gặp lại bạn bè nên con bé nói chuyện với Khả Hân rất nhiều.
Lâm Uyên vẫn đang nghiên cứu các dự án, mặc dù phần lớn công việc của công ty được giao cho Trần Húc Diệu, nhưng dù sao thì anh ta vẫn còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, vẫn cân thêm sự hướng dẫn từ những người đi trước.
Thấy Mạc Đình Sinh không có ở đây, tôi lên tiếng hỏi: “Mẹ, cha đâu rồi?” Lâm Uyên vừa đọc vừa nói: “Ông ấy đi tìm bạn rồi, à đúng rồi, khi đi còn hỏi mẹ về con, con thông qua ai mà tìm thấy đứa trẻ này vậy? Đứa trẻ này trông vô cùng khỏe mạnh, mọi phương diện đều hoàn toàn bình thường, không giống với một đứa trẻ lớn lên từ cô nhi viện”
Tôi cau mày. “Cô nhi viện?”
Bà gật đầu: “Đúng vậy, trước đây cha con đã từng liên lạc với cô nhi viện của cô bé, bố con định quyên góp chút tiền làm từ thiện cho cô nhi viện đó coi như quà báo đáp. Nhưng nhìn dáng vẻ của đứa trẻ không giống như lớn lên ở cô nhỉ viện, mà giống với những đứa trẻ ở các vùng nông thôn thì hơn.
Chú Lâm nói con và chú ấy đã lái xe tới một ngôi làng cách thành phố Tân Châu rất xa, là ai đã cho con thông tin vậy?”
Tôi hơi nhíu mày, chợt nghĩ đến chuyện Phó Thắng Nam đột ngột giận tôi đêm qua, có lẽ anh đã nói chuyện với Mạc Đình Sinh. Mạc Đình Sinh là người chủ động liên hệ với cô nhi viện bên đó, còn đứa trẻ mà tôi đưa về dễ dàng nhận thấy không phải là một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, vì vậy anh mới tức giận, anh giận vì tôi đã nói dối anh! Nghĩ đến đây, tôi đau đầu khó giải thích, nếu để anh chủ động đi tìm Mục Dĩ Thâm, e rằng kết quả còn tệ hơn.
“Là một người bạn giúp con liên hệ” Tôi đáp lại một câu, cũng may bà vẫn đang mải chú ý tới đống văn kiện nên không có ý muốn hỏi thêm.
Vì cãi nhau với Phó Thắng Nam nên đêm đó tôi cũng không trở về biệt thự. Nhưng đây cũng không phải là lý do chính, Tuệ Minh và Hoàng Văn Tích đều đang ở bệnh viện, Hoàng Văn Tích không có người thân hay bạn bè ở bên cạnh chăm sóc, tôi cũng không giao cô ấy cho mẹ tôi, do vậy chỉ còn cách ở lại bên cô ấy đêm nay.
Do bầu không khí trong bệnh viện khá ngột ngạt khiến tôi chẳng thể chợp mắt suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh tới, mang theo đồ ăn sáng.
Sức khỏe của Hoàng Văn Tích đã tốt lên rất nhiều, Tuệ Minh cũng đã hồi phục phần nào, tôi chào Lâm Uyên rồi di chuyển tới địa điểm đã hẹn từ trước đó với Vương Bảo Kỳ.
Đó là một nhà hàng đồ Việt, không quá sang trọng. Khi tôi đến nơi, Vương Bảo Kỳ đã chờ sẵn ở đó. Ông ta ngồi trong một góc khuất, thân hình to lớn khiến ông ta trông càng nổi bật hơn. Từ xa nhìn lại, trông không khác gì một chú lật đật.
Khi nhìn thấy tôi, ông ta giơ tay chào, sau đó gọi chủ quán tới chọn một vài món ăn. Tôi ngồi đối diện ông ta, không vội vã lên tiếng, đợi ông ta mở lời trước.
Ông ta cũng không vội, chờ tới khi chủ quán lên món, ăn xong rồi mới nói. Hai người ăn tới hơn chục món ăn các loại, trông ông ta ăn rất ngon miệng, thấy tôi không ăn, ông ta cũng không hỏi, chắc ông ta đã quen rồi. Ông ta ăn rất nhanh, tôi có cảm giác như vừa miếng trước còn chưa kịp nuốt trôi, ông ta đã nhét thêm miếng sau rồi vậy.
Đợi bát đĩa trên bàn được dọn sạch, ông †a mới từ từ lau chiếc miệng dính đầy dầu mỡ của mình, chậm rãi nói: “Cô xem hợp đồng trước đi, nếu không có gì thắc mắc thì ký tên!” Trong khi nói chuyện, ông ta đưa cho tôi một xấp tài liệu, dày đặc những quy định của pháp luật.
Tôi cau mày, tôi không hiểu biết về pháp luật, sao có thể đọc hiểu những thứ ở trong đó được chứ. Thứ duy nhất tôi có thể đọc hiểu trong xấp tài liệu này chính là số tiền, vừa nhìn vào dấy số, tôi sờ sững hỏi: “Tại sao giá của một ca phẫu thuật lại có thể lên tới mười tỷ được chứ?”
Khoé môi ông ta khẽ cong lên, vừa xỉa răng vừa nói: “Cô Thẩm, tôi nghe anh Mục nói cô không thiếu tiền. Hơn nữa đây là ca phẫu thuật tư nhân, những thứ này chắc cô cũng biết, có ở đâu là không đắt chứ? Hơn nữa mà nói, tôi cũng không thể phục vụ không công cho cô được đúng không? Ngoài ra tôi còn phải đưa tiền cho cha mẹ của đứa bé, những thứ này đều phải trả hết đó, số tiền này đều đã giảm giá cho cô không ít rồi!”
Tôi bật cười, đây vốn là chuyện liên quan tới vấn đề sinh tử của một con người, từ bao giờ nó lại trở thành một cuộc mua bán như anh ta nói vậy?
Tôi không vội ký tên, nhìn ông ta rồi nói: “Tính ra thì số tiền này cũng không phải quá nhiều, nhưng tôi có một yêu cầu, dù sao đây cũng không phải là một cuộc phẫu thuật theo đúng quy định, tôi muốn được nhìn tận mắt phòng phẫu thuật cũng như dàn bác sĩ và các thiết bị phòng mổ.
Không phải tôi nhiều chuyện, nhưng điều này có liên quan tới sinh mạng của hai đứa trẻ, một người là con gái của tôi, mục đích của tôi là cứu con gái mình, chứ không phải hại cô bé đó.