Chương : Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm ()
Tôi sững người, trong lòng không khỏi thương xót, rốt cuộc đây là gia đình gì vậy? Có thể khiến một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi chủ động muốn rời đi, thậm chí còn không chút do dự.
“ Sắp đi rồi!” Tôi lên tiếng trả lời, để Vương Bảo Kỳ ở lại với hai vợ chồng nhà đấy nói chuyện, tôi đưa cô bé đến chỗ để xe.
Đường đi thật sự rất khó, nhưng vì vê nhà nên phải đi bộ một đoạn khá xa, đến chỗ để xe, Lâm Quang Tuyến mở cốp xe lấy đồ ra chúng tôi mua ở trên đường sau khi đưa cho cô bé một phần, chú đấy quay đầu nhìn mấy đứa bé theo sau.
Tôi sững sờ, thông qua ánh mắt của chúng, có thể dễ dàng nhận thấy vẻ ngưỡng mộ và không nỡ được để lộ ra. Lâm Quang Tuyến phát hết đồ ăn cho những đứa bé đó, chú ấy cũng không phải người nói nhiều, phát xong liền di chuyển lên xe.
Vương Bảo Quý nhìn những món đồ trên tay mấy đứa bé, không nói quá nhiều, đưa mắt nhìn tôi: “Chẳng có tác dụng gì đâu, trên thế giới này người duy nhất thay đổi được vận mệnh chỉ có bản thân thôi, đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng quay về thành phố Tân Châu”
Lúc ở trên xe, tôi và cô bé ngồi ở phía sau, có vẻ đây là lân đầu cô bé ngồi xe ô tô nên rất phấn khích, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa ô tô. Tôi biết mặc dù cô bé không nói ra nhưng trong lòng có lẽ đang rất vui.
Rời khỏi nơi đó, khi ngôi làng đã thật sự khuất lấp, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở phào của cô bé phát ra. Một đứa bé năm tuổi, rời ra cha mẹ chẳng có chút buồn ngược lại lại là sự nhẹ nhõm như vừa được giải thoát, tôi không biết phải diễn tả tâm trạng thể nào, thực sự rất khó nói.
Lên đến cao tốc, bắt đầu có tín hiệu, tin nhắn của Phó Thắng Nam liên tục được gửi tới. Hàng loạt những tin nhắn hỏi tôi đã đi đâu, đang làm gì lân lượt xuất hiện.
Tôi gọi điện thoại cho anh, anh nhanh chóng nhận máy, lo lắng hỏi: “Em đi đâu cả đêm làm anh không gọi được? Em đi với ai? Bây giờ em đang ở đâu?”
Tôi trả lời từng câu từng câu một, nói xong tôi liếc mắt nhìn cô bé đang ngủ say bên cạnh, do dự không biết nên nói gì lúc này. Vài giây sau, tôi cuối cùng cũng có thể mở miệng: “Phó Thắng Nam, em đã tìm thấy một đứa bé, cô bé có lẽ sẽ tương thích với Tuệ Minh, chỉ có điều cô bé mới năm tuổi thôi”
Đầu dây bên kia im lặng, tôi có chút lo lắng nên vội vàng giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu, em không làm chuyện gì phạm pháp cả, em chỉ tạm thời đưa cô bé về, chưa hề làm chuyện gì vượt quá giới hạn hết, anh đừng nghĩ nhiều, đợi em về em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh,có được không?”
Dù gì thì đây cũng là một đứa trẻ còn sống, tôi biết anh sẽ không đồng ý cho một đứa bé năm tuổi làm phẫu cấy ghép cùng với Tuệ Minh, lương tâm không cho phép anh làm như vậy, cho dù là cô bé có thể làm phẫu thuật cấy ghép đi, thì cô bé cũng không thích hợp, dù sao cô bé cũng còn nhỏ, cô bé vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nếu như phẫu thuật, rất có khả năng để lại những di chứng tổn hại về sau cho cô bé.
Từ hôm qua đến giờ, tôi không lên tiếng phản đối việc đưa cô bé này đi vì mọi thứ tôi được chứng kiến mách bảo tôi phải làm như vậy. Nếu đứa bé này đi theo tôi và Phó Thắng Nam thì có lẽ sẽ tốt hơn, dù cho chúng tôi không thể nuôi nấng cô bé, dù cho có phải đưa cô bé tới cô nhi viện, nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn việc để cô bé ở lại ngôi làng đó.
Tôi không biết bản thân có đang làm đúng hay không, tôi không có cách nào cứu được Vương Mỹ Hoa,nhưng tôi có thể cứu cô bé này đi.
Phó Thắng Nam im lặng lúc lâu, cuối cùng cũng nói chuyện một cách nghiêm túc: “Thẩm Xuân Hinh, anh biết em lo lắng và quan †âm cho Tuệ Minh, nhưng hứa với anh bất kể xảy ra việc gì cũng đừng làm tổn thương người khác, được không em””
Tôi gật đầu: “Được, em hứa, em sẽ không làm như vậy đâu, anh phải tin em nhé!” Một giọng nói ấm áp từ phía đầu dây bên kia vang lên :” Được, anh tin em Tôi hiểu ý của Phó Thắng Nam, anh sợ tôi vì Tuệ Minh mà làm tổn thương người khác, tâm trạng tôi rối bời, một mặt lo cho Tuệ Minh, bằng mọi giá phải cứu được thằng bé, còn mặt khác tôi lại nghĩ rằng nếu như chỉ có một mình Khả Hân mới có thể cứu con gái tôi, tôi phải làm thế nào đây?
Chúng đều còn rất nhỏ, đều là những đứa bé chưa nhận thức được hết mọi chuyện, tôi biết, một khi cô bé làm phẫu thuật, dù cho chúng tôi có đối xử tốt với cô bé như thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn là người làm tổn thương cho cô bé.
Nói chuyện với Phó Thắng Nam một lúc, tôi tắt máy đi, thấy có ánh mắt đang nhìn, tôi quay sang lên tiếng hỏi: “Chúng ta sắp về đến nhà rồi, có phải cháu đói rồi đúng không?”
Cô bé gật đầu, cầm ổ bánh mì và nước trong tay, thắc mắc nói: “Cô ơi,tại sao chúng ta đi lâu như thế rồi mà vẫn không nhìn thấy xe đưa dâu của chị ạ, cháu thấy rất nhiều xe, nhưng không nhìn thấy chiếc xe đấy, chị ấy bị đưa đi đâu rồi ạ, cháu còn được gặp lại chị ấy nữa không cô?”
Tôi vô cùng sửng sốt và ngạc nhiên trước câu hỏi của cô bé, một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi sao có thể nghĩ đến điều ấy? Tôi vốn tưởng rằng cô bé chỉ là hiếu kỳ trước thế giới bên ngoài, nhưng không ngờ rằng cô bé vẫn luôn kiếm tìm chiếc xe của Vương Mỹ Hoa.
Tôi nhất thời không nói nên lời, tâm trạng ngày một tệ hơn, chậm rãi giải thích: “Cô nói nghe này chị của cháu được gả đi làm dâu nhà người ta rồi, cô cũng biết đó là ở đâu” Nghe xong, cô bé cúi đầu xuống, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nhìn chiếc bánh mì trong tay mà cảm thấy hơi hụt hãng, tôi muốn an ủi nhưng cũng chẳng biết phải nói gì cho thích hợp, cuối cùng đành lựa chọn im lặng. Lâm Quang Tuyến vừa lái xe vừa nói: “Cô chủ, cô nghỉ ngơi chút, còn phải đi mấy tiếng nữa mới về đến, tới nơi tôi sẽ gọi!”
Do vẫn còn vướng mắc trong lòng khiến tôi thực sự chẳng thể chợp mắt, lên tiếng hỏi: “Chú Lâm, những người dân ở trong ngôi làng đó đều như vậy sao? Những đứa trẻ đều là con của họ, sao có thể đối xử với chúng như vậy chứ?” Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều không có quyền lựa chọn nơi mình được sinh, có người từ khi sinh ra đã ở ngay vạch đích, cả một đời vô lo vô nghĩ. Có người lại kém may mắn hơn, cả cuộc đời khó khăn, vất cả.
Chú Lâm sau khi đưa chúng tôi về tới nhà cũng quay trở về, tôi dắt cô bé vào trong biệt thự, Phó Thắng Nam quay đầu nhìn chúng tôi. Có lẽ vì vẻ bề ngoài của anh khiến Khả Hân có chút lo sợ, khép nép sau lưng tôi.
Tôi mỉm cười, động viên cô bé đừng lo lắng. Phó Thắng Nam nhìn tôi rồi nói: “Đã ăn cơm chưa?” Tôi lắc đầu đáp lại: “Đi xe gần bảy tám tiếng đồng hồ, dọc đường không có quán ăn nên em và mọi người đã quyết định về luôn, anh đã ăn gì chưa?” Anh nhìn tôi, thấp giọng trả lời: “Anh đang chờ em”. Sau đó ánh mắt của anh rơi trên người Khả Hân.