Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

chương 719

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương Tìm cơ hội sống sót cho con gái ()

Tôi hơi ngây ngốc, sững sờ một lúc mới nói: “Cái gì?” Tôi không biết anh đang nói đến chuyện gì nên mới hỏi lại, nhưng tôi phát hiện ra là tôi vừa nói thế thì anh lập tức nổi giận.

Sắc mặt anh tối sâm lại, anh nói: “Em định giả bộ như thế này sao? Em không biết Mục Dĩ Thâm là ai sao? Em không biết anh ta tìm em là vì lý do gì sao? Thẩm Xuân Hinh, anh cứ nghĩ giữa vợ chồng với nhau thì không nên giấu giếm gì, tại sao em vẫn lừa anh chuyện Mục Dĩ Thâm? ” Hình như vừa rồi anh thấy tôi xuống xe Mục Dĩ Thâm, nhưng thành phố lớn như vậy, không thể vô tình gặp được, trừ phi…

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nhíu mày: “Anh tới từ khi nào?” Anh nhìn tôi, trong ánh mắt lộ vẻ thất vọng: “Em quan tâm chuyện này thôi sao?” Tôi lắc đầu: “Không, Phó Thắng Nam, em biết chúng ta là vợ chồng, không nên giấu diếm nhau, tuy là vợ chồng, nhưng chúng ta cũng là những cá thể riêng biệt.

Em cũng có suy nghĩ của riêng mình. Em biết rằng Mục Dĩ Thâm không phải người tốt đẹp gì. Em cũng biết rằng loại người như anh ta không đáng tin cậy, nhưng như vậy cũng không giải thích được điều gì. Em gặp anh ấy vì em có lý do của riêng mình, nhưng xin anh hãy tin em.” Anh nhíu mày, rõ ràng là không vui.

Nhưng sau một lúc, anh ấy đã kìm nén tức giận, nhìn tôi, nói: “Được, anh tôn trọng em, em muốn nói lúc nào cũng được.” Sau đó anh khởi động xe, nhìn chăm chằm phía trước, không thèm nhìn tôi, không thèm nhúc nhích, tính tình y hệt thiếu niên mười mấy tuổi đầu.

Cho đến tận dưới lâu công ty, mặt mũi anh vẫn tối sầm, dừng xe, đi thẳng vào công ty không nói một lời, không thèm nhìn lại tôi.

Tôi nhìn theo anh, có chút ngượng ngùng, người trong công ty ra vào, nhìn tôi và anh một lượt, trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc.

Đến cửa thang máy, sau khi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mở ra, sau khi anh vào thì cửa thang máy cũng đóng lại, không phải tôi không vào, mà là tôi không đuổi kịp.

Nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, tôi sững sờ một lúc rồi nhận ra những ánh nhìn từ mọi phía xung quanh, tôi ngượng ngùng vô cùng, bên tai lại vang lên những tiếng nhốn nháo.

“Tổng giám đốc Nam đang cãi nhau với vợ sao? Ném người ra ngoài như vậy thì xấu hố quá!” “Đúng vậy, tính khí của tổng giám đốc Nam quả thật khó lường. Tôi cứ tưởng anh ấy thường lạnh nhạt với người trong công ty thôi, không ngờ anh ấy cũng lạnh nhạt với vợ như vậy. Xem ra làm vợ của người giàu cũng không dễ dàng gì, quá là hèn mọn rồi” “Chứ không thì sao, cậu nghĩ sao vậy, kẻ có tiên có nhiều sự lựa chọn, người ta cưới vợ thì không phải là muốn cưới một người xinh đẹp, tình nguyện hầu hạ, làm bảo mẫu cho mình sao. Kẻ có tiên thì làm gì có tình yêu, thoải mái là được rồi”

“Cũng đúng. Chỉ cần từng xem phim cung đấu thì cũng biết, phi tử trước mặt hoàng đế thì chẳng có tôn nghiêm gì. Tổ tiên chúng ta đã trải qua hàng trăm năm đấu tranh để phụ nữ có cơ hội bình đẳng nam nữ, nhưng đối với người giàu thì chả là gì cả”

Tôi chỉ đứng ở cửa thang máy đợi bọn họ nói xong, chuyện phiếm giữa các cô gái thật sự là không ngơi nghỉ, thật là kinh ngạc, còn so tôi với phim cung đấu thời nhà Thanh, tôi nghe mà buồn bực, nói tôi không có tôn nghiêm trước mặt Phó Thăng Nam.

Thang máy chuyên dụng cân nhận diện khuôn mặt, Phó Thắng Nam không có ở đó, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đi thang máy nhân viên, vài người phụ nữ đang thảo luận cũng đứng đó, may mà họ nhìn thấy tôi, cuộc thảo luận cũng dừng lại, tai tôi cũng được yên tĩnh “Chào mợ chủ!”

Đột nhiên có một người đứng bên cạnh, tôi sửng sốt một chút, nhìn lại thì thấy Chu Mai, tôi đành cười, chào hỏi qua loa.

Thang máy dành cho nhần viên mở ra, tôi chen vào, có lẽ vì mọi người đều biết mối quan hệ của tôi, về chuyện giữa tôi và Phó Thăng Nam, mọi người đều tự động im bặt, nhưng thật ra đang lôi kéo Chu Mai tám chuyện Không khó để ra sự yêu mến mà mọi người dành cho Chu Mai, một cô gái xinh đẹp lại biết ăn nói thì luôn khiến người ta yêu thích Thang máy lên đến tâng văn phòng của Phó Thăng Nam, tôi ra khỏi thang máy, nhưng khi vừa bước ra, tôi đã chết lặng vì không có vân tay để mở khóa văn phòng của Phó Thăng Nam nên tôi không vào được.

Vì vậy tôi chỉ có thể dừng lại ở đó chuẩn bị gọi điện cho Phó Thăng Nam, nhưng vừa lấy điện thoại di động ra, cửa kính cảm ứng trước mặt mở ra, là Chu Mai Cô ta nhìn cửa rồi lại nhìn tôi và nói: “Cô gân đây bận lãm sao? Không thấy cô đến thăm tổng giám đốc Nam”

Tôi nhìn lướt qua, những tài liệu cô ta đang ôm trên tay đều là những thứ cần Phó Thăng Nam phê duyệt, nhẹ giọng nói: ‘Ừ, có nhiều việc” Cô ta cười nhẹ nhưng không nói nhiều, câm tập tài liệu đi vào văn phòng, tôi nhìn theo bóng lưng của cô ta, có cảm giác tôi đi vào được là nhờ hào quang của cô ta.

Trong phòng làm việc, Phó Thăng Nam đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu, Chu Mai đứng yên lặng chờ anh ký, đọc xong một xấp tải liệu, Phó Thăng Nam giơ tay lên, Chu Mai đưa cây bút máy cô ta chuẩn bị cho Phó Thăng Nam, chuyển động hài hòa, phối hợp ăn ý Tôi đứng ở cửa, không đi vào, cũng không vội vàng lùi lại, chỉ ngẩn người nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm nghĩ, đúng là ăn ý.

Ba phút sau, Phó Thăng Nam ngước mát lên nhìn về phía tôi, lông mày nhướng lên: ‘Đứng không mệt sao?” Tôi cười nhạt: ‘Không phải thư ký Chu cũng đứng như vậy sao? Em ngồi xuống thì không hợp lãm” Anh có lẽ đã nghe được ý tứ trong lời nói của Tôi, anh hơi nhíu mày, nhìn về phía Chu Mai, nói “Cô đi ra ngoài trước. Tỏi xem xong sẽ gửi lại” Chu Mai nhìn tôi, gật đầu: Vâng” Sau đó, cô ta mỉm cười và chào tạm biệt tôi.

Chu Mai rời đi, căn phòng yên lặng, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường, yên lặng đến mức dường như không có ai thở.

Cuối cùng, Phó Thăng Nam nói: “Đứng lâu như vậy không tốt cho cơ thể” Tôi nhướng mày, hơi dựa người vào cửa, cười nhạt: ‘Không sao, tổng giám đốc Nam cứ bận trước đi. Thân thể tôi luôn rất tốt. Đứng mấy phút cũng không sao. Tổng giám đốc Nam bận trăm công ngàn việc, em không thể anh hưởng đến anh” Anh cau mày, đứng dậy, nhìn tôi: Thẩm Xuân Hinh, em cứ phải kì quái như vậy sao?”

Tôi buôn cười: “Em kì quái khi nào? Hình như bây giờ tổng giám đốc Nam còn không muốn nói chuyện với tôi, vậy được, tổng giám đốc Nam cứ bận đi, tôi không quấy rây nữa” Nói xong xoay người rời đi.

Tuy nhiên, Phó Thăng Nam là một người sẽ không để mâu thuản qua đêm, vì vậy anh ấy bước nhanh đến bên cạnh tôi, chặn tôi lại, nhìn tôi và nói: “Em biết anh không có ý đó mà?”

Tôi cười nhạt, dáng vẻ không có một chút tức giận: ‘Không sao, anh cứ bận đi.” Anh nảm lấy cổ tay tôi, nói: “Chúng ta nói cho rõ ràng đi, người nên tức giận là anh mới phải chứ. Em biết Mục Dĩ Thâm là loại người gì mà, tại Sao còn muốn gặp anh ta một mình.

Truyện Chữ Hay