Chương : Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm ()
Tôi nhìn Thẩm Minh Thành đang hơi uể oải, không biết nên an ủi như thế nào, nói: “Anh đặt may chiếc váy cưới đó cho cô ấy đúng không?” Kích thước và màu sắc đều dựa theo khí chất của Hồ Diệp, nếu nói không phải là cô ấy, tôi không tin.
Anh ấy gật đầu, mím môi nói: “Anh bắt đầu tìm người thiết kế váy cưới sau khi cô ấy sinh bé Dương. Lúc đó anh muốn đợi cô ấy khỏe lại rồi tổ chức hôn lễ cho cô ấy, nhưng không ngờ lại không đợi được.” “Anh và Vương Yên Nhiên sao lại thế này?” Tôi không muốn hỏi anh ấy và Hồ Diệp sao lại đến mức này, băng dày ba thước thì không thể chỉ lạnh trong một ngày.
Anh ấy hơi nhíu mày, có chút cáu kỉnh: “Lớn tuổi rồi thì cũng nên kết hôn. Lấy ai cũng như nhau, tốt hơn hết là lấy người mà mình có thể kiểm soát được”
Tôi suýt chút nữa bị anh ấy chọc tức chết: “Thẩm Minh Thành, anh bị tiến hóa lùi đó hả? Anh không biết Vương Yên Nhiên là loại phụ nữ nào sao? Anh cưới cô ta, định làm cho nhà họ Thẩm sau này không yên sao? Người vợ tốt thì không cần, lại đi lấy một người phụ nữ không an phận, anh có điên không?
Chú ba sẽ không đồng ý điều này và em cũng không đồng ý. Nếu anh thực sự muốn kết hôn, ngay cả khi người đó không phải là Hồ Diệp, thì còn có rất nhiều người hiền lành và đức hạnh ở thủ đô. Anh tìm đại một người cũng tốt hơn Vương Yên Nhiên”
Anh ấy nhìn tôi, nhưng lại trở nên nghiêm túc, nói: “Em có quyên lực như vậy từ bao giờ thế? Sao lại bắt đầu chú ý đến dòng dõi rôi?”
Tôi mím môi nhìn anh ấy, nói: “Anh là anh trai của em, lẽ nào em lại hại anh? Trong lòng anh biết rõ Vương Yên Nhiên là loại phụ nữ như thể nào, tránh xa cô ta còn không kịp, sao còn cưới cô ta về?
Không phải là em để ý đến dòng dõi, em để ý đến nhân cách và phẩm hạnh của cô ta, chỉ cần cô ấy là một người phụ nữ nhân hậu, biết tiến lùi, em sẽ không nói một lời. Em không phản đối cuộc hôn nhân của anh, nhưng không thể là cô tat”
Anh ngồi ở trên sô pha, có chút lười nhác: “Em sợ cái gì? Em cũng nói anh cũng không phải người tốt gì, tìm một người phụ nữ tốt thì sẽ làm chậm trễ thanh xuân người ta, nếu đã là người xấu thì cứ tìm người xấu cho rồi”
Tôi nhìn anh ấy nhụt chí, không biết nên an ủi hay măng anh ấy vì những gì anh ấy đáng phải nhận, tôi yếu ớt nói: “Anh đang làm gì vậy? Ngay từ đầu anh đã đi đâu vậy? Hồ Diệp đợi anh nhiêu năm rồi. Anh đã để cho cô ấy phải nhận thất vọng bao năm trời, tại sao trước đây anh không trân trọng, cứ đợi đến khi cô ấy gặp được người thích hợp để sống tốt cả đời, anh lại như thế này, Thẩm Minh Thành, anh có thấy xấu hổ không?”
Anh bật cười, vẻ mặt đầy cô đơn, hờ hững nhún vai: “Đúng, anh có tội đấy, thì sao? Anh đáng bị như vậy!” Tôi không thể nói chuyện với anh ấy và không muốn nói chuyện với anh ấy nữa. Hồ Diệp đã đổi thành đeo mũ phượng, khăn choàng. Phong cách thay đổi hoàn toàn. Tôi sửng sốt nhìn cô ấy và nói: “Không phải định tổ chức một đám cưới kiểu phương Tây sao? Tại sao đột nhiên lại chuyển sang kết hôn kiểu truyền thống?”
Hồ Diệp mỉm cười và nói: “Tôi dự kiến ban đầu là làm theo kiểu Tây, nhưng tôi nghĩ rằng mẹ Nguyên Vũ nói cũng có lý. Con gái đời này phải được một người đàn ông mặc đồ đỏ, mũ phượng, khăn choàng, rước bằng kiệu tám người khiêng thì mới thấy hôn nhân tốt đẹp đến nhường nào.”
Nhìn hoa trên người cô ấy, tôi sửng sốt, nhưng cũng đồng ý: “Đúng là vô cùng xinh đẹp, rất thú vị đấy, ngâm lại thì đúng là rất đáng để chờ mong” Ghé vào bên tai cô ấy, tôi nói nhỏ: “Thật ra tôi cũng thấy mũ phượng, khăn choàng đẹp hơn váy cưới nhiều”
Cô ấy không khỏi bật cười, nhìn Nguyên Vũ, nói: “Chúng tôi bây giờ là nửa truyên thống, nếu bây giờ sửa thì cũng kịp, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt” Nguyên Vũ gật đầu, lúng túng nhìn cô: ‘Nếu làm kiểu truyền thống thì ngày mai em về nhà với anh một chuyển nhé.” Hồ Diệp sứng sốt: “Về nói với chú, dì sao?”
Nguyên Vũ khẽ gật đầu nói: “Thật ra mẹ anh đã chuẩn bị váy cưới cho em từ rất lâu rồi. Trước đây bà từng là tú nương trong cung. Khi anh còn rất nhỏ, bà ấy đã bắt đầu dệt gấm, mục đích là để làm áo cưới cho vợ anh. Bà ấy làm xong lâu rồi, nhưng không biết số đo của em, ngày mai chúng ta trở về một chuyến, đo số đo của em một chút, sửa lại”
Nhìn thấy bộ dạng của Nguyên Vũ, Hồ Diệp không nhịn được, ôm anh ấy một cái rồi nói: ‘Sao anh không nói sớm hơn, em không biết. Nếu biết sớm hơn, chúng ta đã không phải đến thử áo cưới rồi. Suýt nữa thì lãng phí tâm huyết của dì” Nguyên Vũ nói: ‘Mẹ anh nói răng em thích đám cưới kiểu phương Tây. Mọi thứ phải làm theo sở thích của em. Áo cưới bà ấy may có thể tặng chúng ta làm quà cưới.”
Hồ Diệp giơ tay đập nhẹ vào ngực anh, hai mặt đỏ hoe, cảm động nói: ‘Suýt nữa thì anh đã để em phụ lòng dì rồi. Áo cưới dì may là dệt gấm, có đồ tốt như vậy còn đến đây thứ nữa làm gì”
Tôi nhìn hai người này liền cảm thấy mình như bóng đèn thừa thãi, không khỏi ôm trán, chuẩn bị né tránh, quay đâu nhìn lại, Thẩm Minh Thành đang nhìn về phía chúng tôi, không khỏi hít một hơi. Điều đáng buồn nhất lúc này không phải là không năm được, mà là năm trong tay rồi lại để vụt đi mất.
Loại cảm giác này chắc hản rất bi thương Tôi nhìn hai người âu yếm nhau, nói: Được rồi, hai người cứ âu yếm tiếp đi, tôi ra ngoài chờ nhé Hồ Diệp và Nguyên Vũ cười với nhau.
Khi đi đến bên cạnh Thấm Minh Thành, anh ấy thản nhiên để tay vào túi, nhìn Vương Yên Nhiên, người vừa mới thay váy cưới xong, dường như không cảm xúc đáp lại câu hỏi nhàm chán của Vương Yên Nhiên.
Nhìn thấy tôi, Vương Yên Nhiên kéo tà váy, nói: “Cô Hinh, cô có thể giúp tôi xem chiếc váy cưới này có hợp với tôi không? Tôi đã thử hai bộ, Thẩm Minh Thành không thấy đẹp. Tôi không biết phải mặc dì. ” Tôi nhìn cô ta và nói: “Trồng cũng khá đẹp.”
Cô ta sững người một lúc, có lẽ vì cô ta đã nghe thấy sự chiếu lệ rõ ràng trong lời nói của tôi, lúng túng nói: “Cảm ơn! Thấm Minh Thành có vẻ không kiên nhân, cau mày nhìn cô ta: “Tôi có chuyện phải làm, cô thử đi, tôi về trước.”
Sau đó, anh ấy nhìn tôi nói: “Có muốn anh đưa em về không? Tôi läc đầu, người đàn ông này thực sự không muốn diên dù chỉ một chút, nói răng mình có chuyện phải đi trước, sau đó hỏi tôi có cần anh đưa về không, anh ấy sợ mình biếu hiện không kiên nhân với Vương Yên Nhiên chưa đủ rõ ràng sao? Thấy tôi không cần anh ấy đưa về, anh ấy cầm chìa khóa xe rời đi, Vương Yên Nhiên muốn nói gì đó liền kéo tà váy đuổi theo, nhưng vì váy cưới không dẻ đi nên không thể đuổi kịp.
Tôi nhìn cô ta, nhịn không được mở miệng nói: “Thực ra, cô không cần phải đặt mình vào tình huống xấu hổ như vậy. Cô thích tiền, cô cứ nói ra, muốn nhiều ít gì cũng được, miền là hợp lý, nhà họ Thẩm sẽ đưa cho cô, không cần phải quấn lấy anh ấy”
Nghĩ đến cũng thấy buồn cười, cảnh này, Lâm Uyên vì chuyện của Mạc Hạnh Nguyên nên đã nói với tôi từ nhiều năm trước rồi, dùng tiên để ép một người phụ nữ rời đi, nghĩ kỹ lại, tôi dường như đã trở thành người mà tôi không thích nhất Cô ta kéo váy quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng mang theo nụ cười chảm chọc, nước mắt giấu nơi hốc mất: “Trong mãt mấy người cao quý như các người, tôi vì tiên nên mới ở bên cạnh anh ấy sao?