Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây mưa to từng cơn từng cơn nối tiếp nhau, nửa đêm hôm qua lại mưa. Lúc sét đánh, Thẩm Thời Trạm ôm chặt Lạc Mân trong ngực. Lạc Mân theo động tác của hắn xoay đi xoay lại mấy lần, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ. Thẩm Thời Trạm cười thầm, giống như chỉ cần nằm trong lồng ngực hắn, dù âm thanh có lớn đến mấy cũng không làm cậu tỉnh giấc. Đứa nhỏ dính người này, luôn hữu ý vô tình mà câu nhân.
Nghĩ như vậy rồi không đi làm, ở nhà với Lạc Mân. Thẩm Thời Trạm dứt khoát sáng sớm cũng không dậy sớm, chuẩn bị ôm Lạc Mân bám giường. Ngược lại là Lạc Mân ngày thường không ngủ đến mặt trời chiếu vào mông thì sẽ không rời giường, hôm nay lại dậy sớm, chui vào trong chăn quấy Thẩm Thời Trạm.
Có lẽ Thẩm Thời Trạm cảm thấy có chút mới mẻ nên nằm lại giường với cậu. Mà hắn cũng không mở mắt khóe miệng cong lên mặc cho Lạc Mân quấy rối.
Thẩm Thời Trạm mặc áo ngủ tơ tằm có hoa sẫm màu, Lạc Mân ngay cả nút áo cũng không mở trực tiếp chui vào vạt áo, lúc chui đầu lên bị nút ở cổ áo Thẩm Thời Trạm ngăn lại, cậu ở bên trong hừ hừ hai tiếng. Thẩm Thời Trạm mở ra hai nút áo, Lạc Mân mới chui ra từ cổ áo hai người bốn mắt nhìn nhau cười khúc khích.
Lạc Mân gối đầu lên đầu Thẩm Thời Trạm, hai tay ở trong áo ngủ ôm hắn, cười đến không dừng lại được. Thẩm Thời Trạm cũng cười, sợ Lạc Mân bị ngạt lại mở ra một cái nút áo nữa: “Mới sáng sớm mà em làm gì thế này?”
Hai người ở trong một cái áo ngủ da thịt nóng bỏng tiếp xúc nhau, hạ thân cũng chặt chẽ ghé vào một chỗ, sáng sớm có phản ứng hai người đều rõ ràng. Lạc Mân không sợ chết mà cọ hắn nói: “Địa chủ đến thu thập lương thực dư thừa đây…”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Thời Trạm xoay người một cái đè xuống, thu lấy môi lưỡi. Lạc Mân đỏ mặt lui về phía sau, nhưng đáng tiếc bị vây ở giữa gối với Thẩm Thời Trạm, không thể lui được nữa chỉ có thể ngửa đầu đón nhận.
Ngày mai sẽ phải tách ra, không chỉ mình Lạc Mân luyến tiếc mà Thẩm Thời Trạm càng khó chịu hơn. Lúc này ôm người trong ngực, lại không nhịn được muốn nuốt cậu vào bụng.
Trong lòng đủ loại nhu tình mật ý, cọ cọ vành tai với tóc mai.
Lạc Mân cũng không né, cánh tay nhỏ nhỏ trắng trắng ôm lấy cánh tay Thẩm Thời Trạm, liên tục làm nũng muốn hôn.
Thân thể quấn lấy nhau, Lạc Mân bày ra tư thế mềm mại quỳ trên giường, bị Thẩm Thời Trạm giữ lấy eo cậu cắm thẳng đi vào. Cái tư thế này mang tới xấu hổ cùng khoái cảm, khiến Lạc Mân không ngừng khóc lóc, Thẩm Thời Trạm nghe cậu nghẹn ngào càng không khống chế được sức lực tốc độ nhanh đến dọa người, Lạc Mân cảm thấy mình sẽ bị đâm hỏng, nhưng trước khi bị đâm hỏng sẽ bị khoái cảm không ngừng ập tới bức điên.
Mỗi một giây đều cảm thấy mình không thể chịu thêm được nữa, nhưng một giây sau lại bị khoái cảm nhiều hơn nhấn chìm.
Thẩm Thời Trạm cố ý ghé vào tai cậu thở gấp, hắn biết Lạc Mân sẽ không chịu được khi hắn làm vậy, quả nhiên mới ghé vào tai cậu thở gấp hai lần, nội bích bị đâm chọc mềm xốp liền quấn chặt lấy hắn.
“Mân Mân, sao lại cắn người… không ngoan nha…”
Làn da mỏng manh sau tai ngay cả ngực đều bị hơi thở nóng hổi của Thẩm Thời Trạm làm cho nổi lên màu hồng tươi đẹp. Lạc Mân muốn mở miệng xin tha, để hắn đừng bắt nạt mình như vậy nữa. Nhưng khi mở miệng âm thanh phát ra cũng chỉ có tiếng rên rỉ tinh tế, cậu nghe xong liền ngậm miệng lại.
Đến lúc Thẩm Thời Trạm mang Lạc Mân đi ăn sáng, đã hơn mười một giờ. Trong lòng lão Chu oán thầm, bình thường luôn nói Lạc Mân tham ngủ, ngược lại mỗi lần Thẩm Thời Trạm ở nhà, Lạc Mân cũng thức dậy muộn nhất. Điển hình cho kiểu người nghiêm với luật, rộng rãi với quy tắc của bản thân.
Lạc Mân rất tốt, tuy tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng ở chung một thời gian sẽ phát hiện cậu đối xử với người khác là khiêm nhường và tôn trọng, Lạc Mân như vậy, ngược lại hiếm thấy hơn những người luôn thích thể hiện chút bản lĩnh. Quan trọng nhất là có Lạc Mân Thẩm Thời Trạm mới giống một người sinh động. Hắn sẽ vì một việc nhỏ mà buồn rầu, lo lắng, cũng sẽ có vui mừng và kích động không giải thích được. Dáng vẻ này của Thẩm Thời Trạm lão Chu chưa từng thấy.
Cho nên kỳ nghỉ hè qua đi, trong lòng lão Chu nghiễm nhiên yêu thương Lạc Mân như con trai. Lúc ông nói như vậy với mẹ Chu, mẹ Chu ôn hòa nói: “Chúng ta đã làm đúng việc, chỉ có thể xem cậu ấy là người tốt, nhiều nhất là chăm sóc tận tâm một chút, cũng đáng với tình chủ tớ này.”
Lão Chu yên lặng gật đầu.
Sáng sớm ngày mai lên máy bay, Lạc Mân không biết thế nào mới có thể không lãng phí từng giây từng phút, bởi vì cho dù suy nghĩ thế nào, chỉ cần nghĩ tới sắp phải xa nhau đều cảm thấy buồn bực không chịu nổi.
Thẩm Thời Trạm kéo cậu ôm vào lòng, gạt gạt tóc mái hơi dài của Lạc Mân: “Em nên cắt tóc rồi, mấy ngày nay anh cũng không để ý.”
Lạc Mân không yên lòng đáp: “Đến trường học em sẽ cắt.”
Trán cậu đặt ngay dưới cằm Thẩm Thời Trạm, nghịch nghịch cổ áo ở nhà của hắn. Có một vết sữa nhỏ trên đó do cậu làm dính lên, là Thẩm Thời Trạm thừa dịp lúc cậu uống sữa tươi đến hôn cậu, thực sự nhịn không được nên sữa từ khóe miệng tràn ra. Sau đó không thể rửa đi, dù sao Thẩm Thời Trạm cũng thích mặc nó, vòng vo chỉ là muốn dùng cái này bắt nạt Lạc Mân, bảo cậu thể hiện chút thành ý nhận lỗi. Mỗi lần không chịu nhận lỗi đều làm Lạc Mân đến gào khóc xin tha, Lạc Mân nhớ rõ là không có.
Thẩm Thời Trạm vuốt ve môi dưới Lạc Mân chậm rãi nói: “Mân Mân lại muốn giải thích.”
Lạc Mân vươn đầu lưỡi ra một chút liếm liếm vết sữa trên cổ áo hắn, ngước mắt nhìn hắn mềm mại nói: “Vị sữa bò.”
Dứt lời ngồi thẳng dậy, dán môi lên môi Thẩm Thời Trạm nhỏ giọng nói: “Em cũng là vị sữa bò.”
Hạ thân Thẩm Thời Trạm lập tức có phản ứng, cứng rắn chọc lên đùi Lạc Mân.
“Anh chọc em…” Lạc Mân không sợ chết còn ôm Thẩm Thời Trạm làm nũng “Lẽ nào anh thích sữa bò? Nói đến sữa bò… sẽ như vậy…”
“Như vậy là sao?”
“Cứng như thế ặc…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Thời Trạm chặn ngang vài bước lên lầu.
Ánh nắng sớm ấm áp, vui vẻ lan đầy gian phòng. Giường mới vừa được trải gọn gàng bây giờ đã bị phơi nắng đến nóng hầm hập.
Lạc Mân bị Thẩm Thời Trạm quăng ở trên giường lăn hai vòng cả người quấn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Thẩm Thời Trạm. Cậu vươn một tay ra cầm lấy mép chăn nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”
Thẩm Thời Trạm cũng lên giường ôm cậu qua lớp chăn nói: “Không sao.”
Nói xong cũng không tốn sức chút nào kéo Lạc Mân ra khỏi chăn, hai người vai kề vai nằm trên giường. Lạc Mân đến gần gối đầu lên một cánh tay của Thẩm Thời Trạm, một tay vươn ra vuốt mắt hắn: “Thật sự không sao?”
“Sáng sớm mai em phải lên máy bay.” Thẩm Thời Trạm nắm tay cậu, tỉ mỉ hôn bên miệng Lạc Mân. Cánh tay bị Lạc Mân gối lên rút về vuốt nhẹ cằm của cậu. Lạc Mân nghiêng đầu cọ cọ trong lòng bàn tay hắn làm nũng nói: “Anh sao lại giống như đang chơi với mèo vậy…”
“Em chính là mèo con của anh.”
Thẩm Thời Trạm nói xong hơi nâng nửa người trên rũ mắt nhìn Lạc Mân núp trong lồng ngực của hắn: “Mỗi ngày đều quấn lấy anh, không cho sẽ cắn người… À… Có lúc cho thoải mái cũng cắn người, em nói xem em có phải là mèo con không?” Suy nghĩ một chút lại nói: “Thật là nhìn em thế nào cũng không đủ.”
Lạc Mân vừa muốn đỏ mặt nghe vậy lại gần Thẩm Thời Trạm dám mặt vào bên cổ nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy…”
Đầu giường đặt một cây tiên nhân cầu nhỏ (cây xương rồng) Lạc Mân mua về, cậu trách móc sao không để trong thư phòng, Thẩm Thời Trạm đùa cậu nói: “Cây tiên nhân cầu nhỏ này hình dáng đáng yêu, anh xem biểu hiện của em có ngoan không, nếu không ngoan anh sẽ qua đó với nó.” Lạc Mân biết Thẩm Thời Trạm đùa giỡn, tuy rằng ngay cả bản thân cậu cũng không muốn thừa nhận, sau đó vẫn là lòng không cam tình không nguyện mà ăn giấm chua của cây tiên nhân cầu.
Vừa nãy ánh mắt quét đến cây tiên nhân cầu, Lạc Mân rốt cục phát tác, “Ngày mai em đi, anh nên sống tốt với cây tiên nhân cầu của anh đi, lúc cô đơn hôn môi với nó để xem anh có bị nó châm đau hay không!”
Thẩm Thời Trạm bật cười, Lạc Mân ngay cả ăn dấm chua cũng thật kỳ quái, lại cứ khiến lòng người mềm ra. Hắn giả vờ nằm nhoài lên người Lạc Mân, nhìn cậu buồn cười nói: “Đây là món quà đầu tiên em cho anh.”
Một lúc lâu sau, Lạc Mân phản ứng lại xấu hổ đến mặt đỏ bừng. Thẩm Thời Trạm xoa xoa mặt cậu kéo mặt vào hõm cổ của hắn, trong lòng thở dài nghĩ Mân Mân sinh động như vậy, không biết qua bao lâu mới có thể gặp lại.
Suốt đêm không nói chuyện, Lạc Mân mơ hồ bị Thẩm Thời Trạm ôm đến phòng tắm, rửa mặt cho cậu, lúc bàn chải đánh răng chạy bằng điện bị nhét vào miệng, ong ong chấn động, mới hơi hơi tỉnh táo một chút.
Đến lúc phải về trường.
Tối hôm qua quấn Thẩm Thời Trạm một hồi, bị Thẩm Thời Trạm giữ lại hôn môi một lúc lâu mới thỏa mãn. Nhưng mà cũng chỉ là nhận một nụ hôn.
Lạc Mân cũng biết, ngày mai sau khi trở lại trường, không nghỉ ngơi mà lên xe buýt đi thực tập luôn thật sự không thích hợp làm tiếp.
Nhưng cậu không nhịn được. Cũng không phải nổi lên dục vọng, chỉ là nghĩ đến khoảng thời gian dài xa nhau, lại khát khao muốn được chiếm hữu hoàn toàn. Bị Thẩm Thời Trạm tiến vào thật sâu, bị hắn làm khóc, mồ hôi và bạch dịch hai người hòa vào nhau, giống như huyết nhục giao hòa (máu thịt giao hòa), từ nay về sau tuy hai mà một không tách rời.
Cậu quấy nhiễu không ngủ tự cởi quần ngủ của mình muốn Thẩm Thời Trạm tiến vào. Thẩm Thời Trạm ở trước mặt cậu vốn dĩ không có một tia sức chống cực, Lạc Mân ngồi ngoan ngoãn uống ly sữa bò cũng có thể khơi lên dục vọng của hắn cứng rắn đến phát đau, đừng nói đến là cậu tự mình cởi quần cầu hoan với hắn.
Thẩm Thời Trạm nhìn dáng vẻ của cậu, ánh mắt hồng hồng trong lòng khó chịu vô cùng, hắn cũng muốn làm muốn làm đến chết. Buổi chiều lúc Lạc Mân cắn cổ tay áo câu dẫn hắn, đã hận không thể đè người lên giường ăn sạch, cố gắng nhịn đến bây giờ vẫn bị Lạc Mân oán giận.
Đèn ngủ trong phòng đã tắt từ lâu, chỉ còn một cái đèn mờ nhạt trên đầu giường vẫn sáng. Vẻ mặt Lạc Mân đau khổ trừng hắn, Thẩm Thời Trạm xoay người nằm đè lên người cậu hôn xuống. Không giả vờ chống đỡ hời hợt trên người Lạc Mân như trước, lúc này thật sự nằm úp sấp trên người cậu, mang theo chút ý tứ trừng phạt.
————————————–
đây là tiên nhân cầu có nghĩa là cây xương rồng kim hổ hoặc thảo cầu, tiên nhân cầu có thân hình tròn vo hoặc bầu dục