Chú già nhà Tuyên Tử Phương đang rất bực bội về chuyện mấy lá thư tình, bực đến mức lá thư nào cũng xé thành mảnh vụn. Cậu thấy thế cũng đành im lặng bó tay, chuyện này ngoài mức kiểm soát của cậu rồi, thôi thì sau này phải để ý hơn một chút vậy.
Tô Kỷ dù rất tức giận nhưng không quên nhiệm vụ, anh dắt Tuyên Tử Phương đi xem một bộ phim hay. Câu chuyện tình buồn vui lẫn lộn trong chiến tranh mà hai người vừa xem rất hay, bỏ qua mấy tình tiết "máu cún", diễn viên thực sự được lựa chọn rất kỹ càng. Nhan sắc của quân nhân Alpha kia có thể sánh ngang với chú già, giọng nói cũng trầm thấp như thế, mỗi tội là vóc dáng có phần kém xa Tô Kỷ: Tô Kỷ là một quân nhân đích thực, ngày nào cũng phải trải qua huấn luyện khắt khe, đương nhiên vóc dáng phải đẹp hơn rồi! Còn thanh niên Omega trong phim... Tuyên Tử Phương vẫn chưa thể hình dung được thanh niên Omega kia có giống ai mình đã từng gặp hay chưa, cứ có cảm giác không thật thế nào.
"Phim hay không?" Ra khỏi rạp, Tô Kỷ cầm lấy hộp bỏng ngô Tuyên Tử Phương mới ăn được một nửa, vừa ăn vừa hỏi.
"Cũng được.".
"Cũng được là sao?"
"Diễn viên diễn được lắm." Tuyên Tử Phương thật thà: "Mà diễn viên chính Alpha á, anh ta là một minh tinh nổi tiếng sao? Lúc anh ta cúi đầu hôn Omega, nụ hôn đó mãnh liệt đến mức tôi có cảm giác được hôn luôn. Có thể gợi lên cảm xúc chân thực ấy ở khán giả, phim D thật tuyệt vời!".
"Hay vậy sao?" Tô Kỷ nhìn cậu nói: "Thực ra thì diễn viên Omega kia còn nổi danh hơn. Chà, không lẽ cậu không biết đến diễn xuất tuyệt vời của người này sao?"
"Không... tôi không biết." Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói thật. Cậu sinh ra ở hành tinh K-, rạp chiếu phim D đã ít mà giá vé lại cao, thành ra nếu đi xem thì cũng chỉ xem được phim D. Như thế thì làm sao có thể có nhiều trải nghiệm xem D như chú già được ta, khi mà chú già sống ở một nơi có rất nhiều rạp phim D!?
"Anh không biết là cậu không để ý thật, hay là..." Tô Kỷ lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Tuyên Tử Phương, chậm rãi nói: "... hay là cậu bị diễn viên Alpha kia kích thích, chuẩn bị phát tình cùng hắn ta luôn đây? Đừng hòng đánh trống lảng, anh đây đang nghiêm túc hỏi cậu đó.".
"Không... tôi không có hứng thú với anh ta." Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói.
Làm sao có thể nói là mình vừa coi phim vừa so sánh diễn viên chính với ông chú già này chứ!!??
"Thật sao?" Tô Kỷ hỏi thêm lần nữa.
"Thật mà!" Tuyên Tử Phương cao giọng.
"Cậu không thích chàng diễn viên kia sao? Kỳ thật ở khu vực này có rất nhiều diễn viên giống anh ta, dáng người hay khuôn mặt đều rất đẹp, cũng được rất nhiều người theo đuổi.".
Tuyên Tử Phương cảm giác chú già cực kỳ nghiêm túc với vấn đề nhạy cảm này, dây dưa mãi cũng không tốt, đành phải nói: "Tôi không thích theo đuổi minh tinh.".
"Thật không?" Tô Kỷ cười: "Đa số minh tinh Alpha cũng khá hấp dẫn người khác giới, như Omega chẳng hạn. Cho dù không bị hấp dẫn bởi pheromone, Omega các cậu vẫn có xu hướng bị những Alpha như thế hấp dẫn và nảy sinh tâm lý dục vọng với người ta. Cho nên nếu cậu thật sự thích người như thế, đừng nên giấu anh...".
"Khỉ thật, đã bảo là không thích rồi mà!" Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười, bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói với chú già khó tính về diễn viên Alpha kia. Làm sao tôi có thể có tình cảm với một người mà sau khi ra khỏi rạp đã quên gần hết diện mạo của người đó được chứ?
"À..." Tô Kỷ gật gật đầu khẽ mỉm cười.
"Nói đi cũng phải nói lại, nếu như hầu hết Omega đều yêu thích minh tinh Alpha, vậy thì một Alpha cũng sẽ để ý một minh tinh là Omega sao?"
Nghe Tuyên Tử Phương hỏi vậy, Tô Kỷ liền cười, bảo: "Ồ... cậu định hỏi anh chuyện này thật sao?"
Tuyên Tử Phương rầu rĩ nói: "Có phải Alpha như chú rất thích những Omega nhỏ nhắn đáng yêu đúng không? Thân thể mềm mại uyển chuyển như nước, thanh âm ngọt ngào dễ nghe, thậm chí tiếng nói chuyện lớn cũng có thể dọa cậu ta khóc rồi..."
Tô Kỷ nén cười, đáp: "Cậu thật là... Nếu như cậu xem phim nhiều, cậu sẽ gặp nhiều Omega vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ, cá tính, không dễ bị bắt nạt đấy.".
"Phim nào cơ?"
"Omega vừa rồi không phải như vậy sao?" Tô Kỷ cười cười: "Còn loại Omega cậu nói không còn hot nữa, đã bao năm trôi qua rồi, bây giờ người ta không còn thích Omega như vậy. Với tình hình chiến tranh liên miên hiện nay, những Omega yếu ớt hay nhu nhược quá sẽ trở thành gánh nặng cho người khác".
Tuyên Tử Phương mỉm cười nói: "Ông chú đúng là một quân nhân lý tưởng đó.".
"Hửm?"
"Tức là đánh giá giá trị một con người qua những gì họ cống hiến cho xã hội á."
"Anh làm vậy là không tốt sao?".
"Không, tôi cũng vậy mà." Tuyên Tử Phương tươi cười đáp.
"Ô, xem là ai đây?"
Hai người đang dạo bước trên quảng trường, chợt nghe thấy phía sau có người gọi với theo. Tuyên Tử Phương xoay người thì nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc quân phục đang đến gần.
Người lạ cười nói: "Ra là Tô Kỷ. Này, đây là Omega của cậu sao?".
Quân phục của người kia hơi khác so với Tô Kỷ, ngoài chuyện ăn mặc rất chỉnh tề anh ta còn có thêm quân hàm thiếu tá, so với quân hàm trung úy của Tô Kỷ thì hơn hẳn hai bậc, cả người tản ra khí tức kiên cường của một Alpha.
Tô Kỷ lãnh đạm gật gật đầu chào người kia, rồi lại quay sang Tuyên Tử Phương giới thiệu: "Đây là Lục Cảnh Đàn, đàn anh của anh, bọn anh đều tốt nghiệp từ Học viện Quốc phòng Thủ đô.".
"Lục..." Tuyên Tử Phương định gọi nam thanh niên kia là học trưởng, nhưng chợt nhận ra mình mang quân hàm thấp nhất nên quay đầu hỏi nhỏ Tô Kỷ: "Này, tôi có thể gọi ngài ấy là "anh" được không?"
"Được chứ. Cậu muốn gọi anh thế nào cũng được." Lục Cảnh Đàn mặt than đáp. Bản mặt anh ta nghiêm nghị không khác gì Tô Kỷ. Bạn bè có khác, đến tính cách cũng giống nhau, có ai gặp lại bạn cũ mà dửng dưng như hai người này không?
"Có chuyện gì sao?", Tô Kỷ thản nhiên nói.
"Không có việc gì thì không thể gọi sao, anh mới đi xem phim, lúc đi ra thì gặp cậu, nhân tiện chào hỏi một chút thôi.".
"Ồ."
"..."
Tô Kỷ lại cười: "Giờ chào hỏi xong rồi đó, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Lục Cảnh Đàn mặt không đổi sắc bảo: "Cậu vẫn chẳng thay đổi gì, cứ nhắc đến Omega là lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng đấy..." Anh lại nhìn Tuyên Tử Phương, trố mắt: "Cậu chưa đánh dấu cậu nhóc này sao? Hay là cậu ta chưa trưởng thành? Hay là..."
"Chuyện này không liên quan đến anh."
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng hăm dọa của đàn em, Lục Cảnh Đàn nhún vai: "Đương nhiên là anh không có liên quan gì đến chuyện của cậu, anh chỉ giúp thầy hỏi thăm cậu thôi. Thầy vẫn còn bực cậu lắm đấy, đầu tiên là không chịu sang đại học anh đang công tác, sau đó là sống chết không để thầy lo chuyện hôn sự."
"Ra thế."
Tô Kỷ vẫn làm mặt lạnh. Hai người đột nhiên im lặng, không biết nói gì. Tô Kỷ rõ ràng không muốn tiếp chuyện, Lục Cảnh Đàn muốn nói nhưng Tô Kỷ như vậy thì biết nói thế nào giờ. Sau một hồi yên lặng, hai người ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Phương, Tô Kỷ dùng ánh mắt không cảm xúc, còn Lục Cảnh Đàn lại nhìn như thể đang nghiên cứu một sinh vật lạ.
Tuyên Tử Phương nhất thời bị hai người bọn họ hù chết, lên tiếng đánh trống lảng: "Anh Lục cũng thích đi xem phim ạ?"
Tuyên Tử Phương không có ý hỗn xược. Lục Cảnh Đàn không phải là thủ trưởng của cậu, dù là quân nhân thì Tuyên Tử Phương cũng không nhất thiết phải gọi anh ta là thủ trưởng. Vả lại, cậu cũng không gọi chú già như thế, và Lục Cảnh Đàn đã đồng ý rồi.
Để thốt lên được câu hỏi bẻ lái cháy lốp như vậy, Tuyên Tử Phương đã dùng hết độ dày của da mặt cùng bao hy vọng về vấn đề ăn ở của mình. Nếu như anh ta không hưởng ứng theo thì không khí trầm mặc xấu hổ hiện tại chỉ có nước tăng chứ không thể giảm.
Nhưng vấn đề là hai người trước mặt hình như không hưởng ứng cậu cho lắm.
Lục Cảnh Đàn quay đầu nhìn Tô Kỷ, cười hỏi: "Omega của cậu lúc nào cũng như vậy à?"
"Cậu ta lúc nào cũng như vậy... Nhưng cậu ta không phải là Omega của tôi."
Lục Cảnh Đàn kinh ngạc, lại quay sang nhìn Tuyên Tử Phương, hỏi: "Hai người không phải là người yêu... Vậy chẳng lẽ là anh em cùng huyết thống??"
"Không phải." Tô Kỷ lạnh lùng nói: "Anh suy diễn quá rồi đấy."
Đàn em khóa dưới cùng cậu nhóc Omega kia không muốn tiết lộ gì thêm, Lục Cảnh Đàn đành bó tay, gật gật đầu cho qua chuyện, rồi nói với Tuyên Tử Phương: "Khi khác gặp lại cậu nhé.".
Tô Kỷ nhíu nhíu mày, bước lên chắn giữa Lục Cảnh Đàn và Tuyên Tử Phương, trầm giọng: "Anh không có cơ hội lần sau đâu."
"Khó nói lắm." Lục Cảnh Đàn mỉm cười đầy sâu xa, nói: "Bây giờ anh là huấn luyện viên ở một trường quân đội.".
Tô Kỷ cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn ông anh khóa trên năm xưa.
Trong khi đó, Tuyên Tử Phương ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hết nhìn Lục Cảnh Đàn rồi lại nhìn Tô Kỷ. Lục Cảnh Đàn không thèm đáp lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Kỷ, khoát tay nhàn nhã rời đi.
"Quan hệ của chú và học trưởng hình như không được tốt lắm thì phải." Tuyên Tử Phương quan tâm hỏi han.
"Thực ra vẫn còn khá tốt. "Tô Kỷ nói. "Nếu như anh ta biết khi nào nên nói và khi nào nên im lặng."
Tuyên Tử Phương im lặng nhìn chằm chằm Tô Kỷ. Tô Kỷ buồn cười bảo: "Cậu muốn hỏi cái gì cứ hỏi, anh biết anh sẽ trả lời hết.".
"Chú... tôi nghe nói chú đã có hôn thê. Người đó là người như thế nào, tại sao chú lại không chấp nhận?" Tuyên Tử Phương tò mò hỏi.
"Cậu muốn anh trả lời nghiêm túc hay nói đại vài câu cho xong chuyện?" Tô Kỷ nhìn cậu đáp.
"Đương nhiên là trả lời nghiêm túc rồi! Chú hỏi câu vớ vẩn thật!"
Tô Kỷ cười nói: "Được thôi. Gia cảnh nhà người ta rất tốt, người đó là con của bạn cũ của cha anh, nhan sắc không tồi, dáng người rất đẹp, tính cách lại rất đáng yêu."
"Hóa ra là như vậy..." Tuyên Tử Phương có chút mất mát, nhưng vẫn hỏi đến cùng: "Nếu người đó tuyệt vời như vậy, tại sao chú lại cự tuyệt?"
"Anh sẽ trả lời câu hỏi này sau." Tô Kỷ nói: "Giờ thì phải về thôi."
"Này!"
Tô Kỷ vươn tay xoa đầu Tuyên Tử Phương, dường như nhìn thấy sự mất mát trong đáy mắt cậu, mỉm cười: "Cậu ghen à? Yên tâm đi, anh đây vẫn còn độc thân vui tính. Nếu cậu hối hận thì cậu có thể nghĩ cách quyến rũ anh mà.".
"Không... Tôi..." Tuyên Tử Phương đỏ mặt, may mà trời tối nên có lẽ chú già không nhìn thấy. Bàn tay Tô Kỷ ấm áp xoa đầu cậu, chưa chịu buông xuống. Tuyên Tử Phương xấu hổ đến mức lo sợ tiếng tim đập của mình sẽ truyền qua bàn tay rộng lớn kia đến tận tai Tô Kỷ.
"Về đến nhà rồi." Tô Kỷ cốc đầu cậu, mỉm cười: "Trên đường về cậu nghĩ cái gì mà mất hồn luôn vậy?"
"Ô, đã về đến nhà rồi?" Tuyên Tử Phương giật mình thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn, thấy khung cảnh quen thuộc thì gật gật đầu: "Đúng vậy... Hôm nay rất vui."
"..."
Phòng của hai người ở lầu hai, nhưng đi đến cầu thang thì hai thanh niên phát hiện ra có gì đó không bình thường.
Tuyên Tử Phương nhặt một phong thư trắng lên, trố mắt. Cậu lật phong thư lại, mặt trên đề mấy chữ thật to: "Gửi bạn Tuyên Tử Phương, lớp "Lịch sử chiến tranh và thiên văn", năm nhất.".
Tô Kỷ tự nhiên giật lấy phong thư, xé thành hai ba mảnh, bảo: "Cậu không cần để ý đến người đến chuyện bỏ thư vào hộp thư đàng hoàng cũng không làm được."
"Này..." Tuyên Tử Phương trố mắt, cậu chưa kịp phản ứng thì lá thư đã bị xé, vô phương cứu chữa. Đã vậy Tô Kỷ còn lạnh lùng ném phong thư đã bị xé nát vào thùng rác, rồi kéo tay cậu mà nói quên đi. Ô hay nhỉ? Tuyên Tử Phương chính thức đơ mặt.
Vừa lúc Tuyên Tử Phương ngoan ngoãn theo Tô Kỷ lên lầu thì "ầm" một tiếng, cả hai người bị chôn trong một núi những phong thư trắng bóc đổ ập từ trên xuống, nhìn như bông tuyết đang rơi thành từng đợt.
Thái dương Tô Kỷ nổi gân xanh.
Chờ đến khi không còn lá thư nào rơi xuống nữa, Tuyên Tử Phương cầm lấy một phong thư, phát hiện ra lá thư này vẫn gửi cho cậu.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Bậc thang tràn ngập thư, dòng người nhận đều là: "Bạn Tuyên Tử Phương..."
Bị bao vây giữa một đốngthư tình, Tô Kỷ đen mặt, trầm giọng: "Xem ra tôi phải đến thăm hiệu trưởng mộtchuyến mới được."