Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vô... Vô Ưu, còn không mau quỳ xuống bái kiến Công chúa và Quận chúa " Bạch quản gia la hét thất thanh
Người cổ đại các bạn có phải hay không ăn no dỗi việc, hơi tý là kêu quỳ. Cơ mà...
Quận Chúa ?!
Lại còn Công Chúa ?!
Là con và cháu của vua đúng không nhỉ? cao hơn tri phủ...
"Xui thôi, đừng xui quá " Vô Ưu lại muốn ngẩng mặt lên trời khóc không thành tiếng
Chưa kịp nghĩ nên làm gì tiếp theo, Vô Ưu chỉ cảm thấy nhất thời choáng váng, hai mắt còn toàn màu đen, nhất thời ngã xuống.
"Điêu dân này làm sao vậy, Tích Nguyệt hoàng tỷ, hắn không phải sợ quá mà chết chứ " Bình nhi mặt một lúc đen, một lúc đỏ, một lúc trắng nhìn Vô Ưu trên mặt đất.
Tích Nguyệt đi đến cầm cổ tay Vô Ưu bắt mạch, mắt phượng khẽ híp lại, chăm chú quan sát gương mặt người đối diện, ra chiều suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, mang theo nụ cười nửa miệng, Tích Nguyệt phân phó Bạch quản gia vẫn đang quỳ trên mặt đất
"Mang hắn về phòng ta, chuẩn bị chút cháo loãng, cả thuốc bổ khí huyết nữa "
"Công... công chúa, hắn chỉ là một tên dân đen bình thường, làm sao có thể ở phòng công chúa, vẫn là mang hắn đến phòng tiểu nhân đi "
"Hôm nay có canh gà hầm sâm chứ? "
"Hôm nay có linh chi " Đây không phải là trọng điểm được không? Bạch quản gia khóc không thành tiếng
"Vậy mang một phần đến phòng ta " Tích Nguyệt quay đi, ném lại một câu "Cùng với hắn "
Thế là Vô Ưu của chúng ta, khối thịt tươi trong mắt các đại thẩm ở trên núi, hoa hoa lệ lệ cứ như vậy thực sự bị bắt trói, bỏ qua cả bái đường, ném thẳng lên giường của công chúa đại nhân.
___________________________
_____________________________________________
"Tỉnh " Tích Nguyệt mắt không rời trang sách, phảng phất như người vừa nói không phải là nàng
"Vãi chưởng" Vô Ưu rất không hợp tác thốt lên
"Người nói cái gì" Tích Nguyệt mắt rời trang sách, nhìn người đối diện đang kéo chăn che che đậy đậy bản thân. Hừ, có gì hơn người chứ, người có chẳng lẽ ta thiếu sao?
"Đây là đâu? Người là ai? Tại sao ta ở đây? " Vô Ưu trợn mắt há mồm nhìn người đối diện, nàng thật sự phải xem xét lại sao chiếu mệnh của mình thôi, cứ tỉnh lại là thấy nằm trên giường của người khác thế này, trái tim nhỏ bé của bản thân chịu không nổi.
"Tương Vương phủ, Tích Nguyệt công chúa. Ngươi ngất, ta sai người đem ngươi vào" Tích Nguyệt trả lời nàng, khẽ nhấp một hớp trà, lại quay đầu nhìn sách của nàng.
"..."
Chị hai, người tốt làm việc tốt không cần báo đáp đúng không ạ?
"Cảm ơn " Vô Ưu lí nhí
"Vì sao cải trang nam tử? " vẫn tiếp tục nhìn sách, lại còn hưng trí dào dạt lật tiếp một trang
"Tiện việc buôn bán thôi " Vô Ưu sầu lo, quên mất trọng điểm là tại sao vị công chúa này lại biết thân phận của nàng
"Ngươi thành thân? " Biết rõ còn cố tình hỏi
"Chưa đâu má.... khụ, ý thảo dân là... thảo dân chưa thành thân"
"Hảo, chuẩn bị theo ta vào kinh thành, ngươi có ngày "
"Vào kinh thành... vào kinh thành làm gì? "
"Thành thân với ta " Tích Nguyệt nói đương nhiên, như chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày
Còn Vô Ưu của chúng ta? Nàng hóa đá rồi.
____________________________________
____________________________________
"Cái gì chứ? Ta là nữ, là nữ nha " Cùng với ngươi giống nhau. Vô Ưu âm thầm hò hét, vị đại tỷ này, ta thẳng như cột cờ Lũng Cú nha, chị nếu muốn thử cảm giác mới mẻ, thì tìm người khác đi, tha cho emmmmm
"Ta chưa bao giờ xem ngươi là nam" Tích Nguyệt đến bên giường khẽ vuốt ve gương mặt người đối diện. Ừ, vẫn là xinh đẹp như vậy.
Vô Ưu không tiếng động nhích ra xa nàng vài bước
"Ngươi thích nữ nhân ta liền giới thiệu cho ngươi vài người được không? ta... ta thật sự không được"
"Ai bảo ngươi ta thích nữ nhân" Tích nguyệt hí mắt buồn cười nhìn nàng "Vì cái gì không được"
Thế người đòi gả cho ta làm gì. Vô Ưu trợn mắt nghĩ
"Ngươi ... Ta muốn đi về phương Nam, tìm về cố hương của mình, ta không muốn ở lại đây, cũng không muốn đi kinh thành, kinh thành chẳng phải ở phía bắc sao, như vậy ly quê hương ta xa lắm "
"Phương Nam à? " Là Quốc gia nào nhỉ? phương Nam hiện đang chia ba bè chín phái, loạn thật sự.
" Ngươi biết Việt Nam chứ ? "
" Chưa từng nghe qua "
" Uhm... Vạn Xuân "
" Không có "
" Lĩnh Nam "
" Không biết "
" Đại Ngu "
" Không rõ "
" Đại Việt "
" Không quen "
" Đại Cồ Việt "
" ... "
Gì chứ... Thấy Vô Ưu căng thẳng, Tích Nguyệt thở dài
"Cứ năm một lần, sẽ có sứ giả từ các nước phương Nam qua đây trao đổi, ngươi theo ta về kinh, ta sẽ khiến bọn họ đưa ngươi cùng trở về phương Nam, như vậy được không "
" năm một lần? vậy còn phải chờ mấy năm nữa? "
"Không khéo, sứ giả hội vừa kết thúc đầu năm nay, ngươi phải chờ năm nữa "
"Vậy.... vậy thôi đi, ta vẫn là tự đi cũng được " Vô Ưu ỉu xìu
Tích Nguyệt chăm chú nhìn nàng, rồi trở lại bàn, nhấp một ngụm trà, tiếp tục đọc sách
"Ngươi rất đẹp"
"Cảm ơn" Nhiều người cũng nói thế, ta biết lâu rồi, hừ ..
"Phụ hoàng năm nay tuyển tú nữ"
Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào người đối diện đang nhàn nhã đọc sách, Vô Ưu sống đơn giản, những không hề có nghĩa nàng ngốc thật như mọi người vẫn trêu ghẹo, đôi khi, muốn sống yên lành, phải biết giả ngốc.
Giữ được cái mạng, chuyện gì cũng có thể từ từ nói.
"Người đang ép ta?" Giọng Vô Ưu có chút không thể tin, người này tính làm gì đây?! Cướp chồng... không đúng... cướp vợ trắng trợn?
Tích nguyệt hơi ngừng chén trà trên không trung, rồi vẫn mây trôi nước chảy tiếp tục uống trà.
"Đúng vậy "
"Ta muốn có thời gian suy nghĩ " Trốn ngay kẻo nát một đời hoa !!!
"Ân, ngươi có cả đêm ở đây để suy nghĩ, sáng mai ta theo ngươi trở lại núi Bách Niên, ngày kia ngươi theo ta hồi cung "
"..."
Vô Ưu nhiều nhất mới ngủ khoảng - tiếng, Tích Nguyệt đã có đầy đủ thông tin về nàng, chỉ là vẫn không rõ nàng từ nơi nào trôi dạt đến đây, xem ra là một Quốc gia nằm ở phía Nam.
Vô Ưu há mồm nhìn Tích Nguyệt, đang phân vân không biết có phải tại nàng ngôn ngữ biểu đạt có vấn đề hay tại vị công chúa này bị chậm hiểu.
Nghĩ nghĩ một lúc, Tích Nguyệt mới đi đến bên giường, nhét một khối hoa quế cao vào cái miệng đang há hốc của Vô Ưu, mỉm cười khe khẽ
"Như vậy công bằng rồi chứ? Phò mã của ta"
Công chúa, ta chỉ biết nhân vật Tràng dùng hai bát bánh đúc để nhặt vợ, ngươi chỉ dùng một khối bánh liền đem ta ép về. Công Bằng ở đâu??!! Ở đâu ???