Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tích Nguyệt và Vô Ưu liếc nhìn nhau, công chúa nhướn nhướn mày, mỉm cười không có hảo ý: "Khách nhân đến cửa a, phò mã"
"...." Vô Ưu rất muốn cải chính rằng người đến là em dâu và em rể, không phải khách nhân, và rất có thể họ đến là để dỡ nhà chúng ta đi đó.
Nhưng nàng không dám...
Người trong thiên hạ đều biết tứ công chúa Thường Châu và tam hoàng tử Thường Vinh là song bào huynh muội, mẫu thân là một vị quý phi rất được sủng ái, gia cảnh bên ngoại cũng như mặt trời ban trưa nóng bỏng tay không để dây vào. Hiềm nỗi, hai người bọn họ đối với đại công chúa Tích Nguyệt từ trước đến giờ đều không phải chung đường, đại công chúa "theo phe" thái tử và hoàng hậu vốn là chuyện không cần che dấu.
Thế sự tuy đã định, nhưng cũng không thể cứ như vậy giận chó đánh mèo, mặt ngoài công phu lễ nghĩa vẫn là phải có. Dù sao thì thế lực và tài lực thực sự của Tích Nguyệt và Triệu gia vẫn là một ẩn số lớn, hoàng đế còn phải cho họ ba bốn phần mặt mũi, hai vị con thứ một vị đã gả chồng, một vị còn chưa có đất phong thì đã tính là cái gì a.
Nói thì là nói như vậy, nhưng xã giao thông thường đương nhiên không thể chậm trễ. Hơn nữa đây vẫn là hai vị hoàng thân quốc thích đầu tiên đến Ngự Tuyền sơn trang kể từ khi đại công chúa lựa chọn đến nơi này cách ly, thế nên cả về lễ và tình đều không thể qua loa trốn tránh được.
Tích Nguyệt dường như không có chút nào bị ảnh hưởng bởi cuộc viếng thăm đột ngột này, chậm rãi đứng dậy chuẩn bị thay y phục.
"Chậm đã" Vô Ưu thấy vậy, vội bắt lấy tay nàng, lên tiếng ngăn lại: "Điện hạ chưa khỏe hẳn, để ta ra mặt được rồi"
Vô Ưu trong thoáng chốc có chút khẩn trương, nàng trong tiềm thức vẫn là rất kháng cự chuyện phải đối mặt với quan lại và người của hoàng tộc, nàng cảm thấy quyền lực và sự quyết định của họ lên một nhân mạng khác quả thực vượt xa so sức chịu đựng của bản thân. Tuy nói hiện tại nàng cũng là người "có quyền có thế" và hoàn toàn có thể sử dụng ưu thế đó để tự mình bảo vệ, nhưng điều đó cũng không ngăn cản nàng chán ghét và nản lòng với quy luật của thế giới mà nàng đang sống.
"Phải không" Tích Nguyệt không tốn mấy giây suy nghĩ, lại làm như không thấy sự dao động trong mắt của Vô Ưu, quả thực đơn giản kéo lên tà áo rực đỏ, quay lại ngồi trên trường kỷ mỉm cười ôn hòa nói: "Vậy làm phiền phò mã"
Vô Ưu gật đầu, thay công chúa vén lên một lọn tóc mai, mím mím môi dặn dò: "Nghỉ ngơi thật tốt"
Tích Nguyệt trong mắt nổi lên gợn sóng, cuồn cuộn không ngớt tâm tình trong sát na bỗng nhiên thu liễm, con ngươi hổ phách soi chiếu ảnh ngược chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi mở miệng, ngữ khí thong dong, nhưng mỗi câu chữ đều mang theo trăm ngàn thành khẩn nghiêm túc: "Nàng là phò mã của ta"
"...Đời này sẽ không thay đổi"
"....hảo hảo nhớ kỹ"
Vô Ưu ngây người, từ lơ đãng dần thành chăm chú, quả thực có một số chuyện dành cả đời rối rắm, rồi lại trong phút chốc, bỗng trở nên minh bạch rất nhiều. Nàng hồi nắm lấy tay nàng, đưa lên môi dịu dàng hôn nhẹ, giống như khẳng định lời nàng nói, lại giống như muốn sâu sắc ý nghĩa của nó lên rất nhiều.
"Ta là phò mã của nàng"
"Đời này sẽ không thay đổi"
"Vĩnh viễn sẽ không"
.
.
.
.
Tam hoàng tử và tứ công chúa ngồi đợi đã lâu, trước giờ chỉ có phần người khác đợi họ, từ bao giờ đến lượt họ phải đợi người khác a?
Tứ công chúa Thường Châu sớm đã bất mãn, nếu không phải có việc cầu người liền đã sớm chu chéo lên phất tay áo bỏ đi rồi. Tam hoàng tử ngược lại một bộ nhã nhặn thật sự, uống trà ngắm cảnh thưởng hoa, nên làm cái gì liền làm cái gì, một chút cũng không bị việc phải đợi đến gần cả tiếng đồng hồ làm cho ảnh hưởng.
"Để hai vị đợi lâu thật là không đúng" Tam hoàng tử Thường Vinh còn đang hứng thú bừng bừng cùng hoàng muội bình phẩm một bộ tranh chữ, liền nghe thấy từ đằng sau một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy người đến một bộ bạch y tơ vàng phiêu phiêu trong tuyết, tóc dài như thác dùng một cây trâm ngọc phỉ thúy cột lên, rõ ràng chỉ là mặt vô biểu tình lẳng lặng đứng đó thôi, cũng thành một bộ trời quang trăng sáng khí chất vô ngần.
Vô Ưu không tiếng động đánh giá hai vị hoàng thân trương dương ngồi ở thượng vị, so với chủ nhà còn muốn càng giống chủ nhà, nàng cũng không thèm so đo, hơi chắp tay hành lễ chào hỏi, rồi lẳng lặng tự ngồi xuống tiếp nhận trà do hạ nhân trong phủ đúng lúc dâng lên.
"Đại phò mã đến đây rồi vẫn là một bộ trăm công nghìn việc không thể trì hoãn, quả thực bận rộn a" Tứ công chúa ngây người nhìn nàng trong chốc lát, cũng vẫn là bị vẻ ngoài của nàng choáng váng một phen, thế nhưng lời ra đến miệng nghe thế nào cũng vẫn giống như cố tình gây sự.
Vô Ưu liếc nhìn nàng một cái, lễ phép mỉm cười, rồi lại quay sang nhìn tam hoàng tử, giống như thăm dò xem hắn còn muốn bổ sung gì không.
"Còn việc gì so với sức khỏe của hoàng tỷ càng thêm quan trọng chứ, lại nói hai người chúng ta nhất ý cô hành đến không báo trước, cần đợi một phen cũng là bình thường" Đem ra so sánh, tam hoàng tử Thường Vinh so với Thường Châu ổn trọng hơn rất nhiều, bị nhìn thẳng một phen còn có thể nói khiểm, thoạt nhìn quả thực không thể chê.
(Nhất ý cô hàng: một mình hành sự / Khiểm: Phàm cái gì không được thoả đáng đều gọi là khiểm)
Vô Ưu âm thầm gật đầu, công chúa và hoàng tử đúng là không giống, công chúa có thể tùy ý điêu ngoa, liền ai cũng không để vào mắt, hoàng tử thì khác, muốn có tư cách kế thừa vương bảo, liền phải có được sự nhìn xa trông rộng nhất định, không thể cứ như vậy hứng khởi muốn thế nào liền thế đấy.
"Ta nghe hạ nhân báo có hai vị quý nhân đến đây, vốn đã không dám trì hoãn. Thế nhưng tình hình bệnh dịch phức tạp, e sợ bản thân ảnh hưởng đến hai vị, đành trở về phòng lấy nước thuốc tắm gội một phen, này liền chậm trễ" Vô Ưu mỉm cười, so với gió xuân còn muốn mát lạnh, lại làm như lơ đãng bổ sung: "Lần sau hai vị quang lâm, liền gửi trước bái thiếp, ta và đại công chúa cũng có thời gian chuẩn bị, tránh cho thất lễ"
"Đại phò mã nói phải" Thường Vinh nghiền ngẫm liếc mắt nhìn hoàng muội của mình mặt đỏ nghẹn khuất, không đến mấy giây cũng liền nhận ra hẳn là Thường Châu lại có chỗ nào đắc tội người trước mặt rồi.
Hắn trong thâm tâm vẫn là rất thương yêu Thường Châu, hai người không những là huynh muội sinh đôi, Thường Châu còn vì hắn mà chấp nhận gả thấp, thế nên nàng ở bên ngoài có nháo ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng vẫn là có hắn và mẫu phi nguyện ý đứng ra che chở. Thế nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để bênh vực người nhà, vị đại phò mã này trong kinh thành có rất nhiều truyền kỳ, quả thật là nhân vật phong vân không dễ động vào, hơn nữa, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vài câu nói thôi liền khéo léo lộ ra mũi nhọn.
Khó trêu vào.
Vô Ưu đối với tứ công chúa không có chút nào hứng thú, lặng lẽ đem lực chú ý đặt lên tam hoàng tử Thường Vinh, hắn thoạt nhìn có chút thiên gầy, mặt mũi trắng trẻo tú khí, thế nhưng nghiêm mặt nên cũng rất có khí chất của thượng vị giả.
Nghe nói hắn chưa có đất phong, cũng chưa nghênh thú phi tử, thế nên vẫn rất được hoàng đế để tâm, đem theo bên người dạy bảo, càng xem như tiểu hài tử mà sủng ái.
Thường Vinh rất có bộ dáng tự mình hiểu lấy, lui được tiến được, không hề che dấu bình thản đứng dậy, sắc mặt tự nhiên từ thượng vị đi xuống ngồi đối diện với Vô Ưu, tiện tay mang theo cốc trà của mình, giống như mọi chuyện nên là như thế. Thường Châu thấy hoàng huynh của mình như vậy, do dự một lát cũng từ thượng vị đi xuống ngồi bên cạnh hắn, thế nhưng sắc mặt thoạt nhìn vẫn rất khó chịu.
Vô Ưu làm như không quá để tâm, vẫn ngồi nguyên chỗ cũng Thường Vinh tiếp chuyện. Cả tiếng đồng hồ quả thực cũng chỉ xoay quanh tình trạng sức khỏe của Tích Nguyệt và tình hình bệnh dịch ở kinh thành. Một chút cũng không nhìn ra hắn có ý gì khác.
"Ý của ngài là..." Vô Ưu thắt lưng thẳng thắn, đơn giản tổng kết cuộc nói chuyện dài dòng này lại: "Vũ Xương xuất hiện lũ lụt và bệnh dịch lạ, hoàng thượng quyết định cử ngài mang lương thực và thuốc men đi cứu tế và chữa trị cho nạn dân?"
"Là như vậy" Thường Vinh gật đầu: "Lần này có chút gấp gáp, không biết bao giờ mới quay trở lại, ta liền tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi đến xem hoàng tỷ"
Vô Ưu hơi nghiêng đầu nhìn hắn, giống như tìm tòi thật giả, thế nhân vẫn nói tam hoàng tử với thái tử không quá hợp nhau, đi theo quan hệ với Đại công chúa cũng không phải rất tốt. Bình thường cũng không thấy hai bên qua lại nhiều, bây giờ tự nhiên hiến ân cần thế này cũng... không được bình thường lắm.
Không phải tự nhiên có câu: "Nhất nhập hầu môn thâm tự hải, Tối thị vô tình đế vương gia"
(Cửa quyền quý thâm sâu như biển cả, vô tình nhất chính là gia đình bậc đế vương)
"Vậy ta thay mặt công chúa cảm tạ hai vị trước" Vô Ưu đứng dậy quy củ chấp tay hành lễ: "Vũ Xương đường đi dài dòng hiểm trở, Triệu gia nguyện y cho mượn ba trăm thớt ngựa, một nghìn xe thồ, đóng góp sáu trăm thạch gạo (~ tấn). Hy vọng hàng hóa cứu tế sớm đến tay nạn dân"
Cho mượn rồi nhớ trả nha pa, nhà bao việc...
Vũ Xương huyện nhỏ, nhân khẩu cũng không nhiều, chủ yếu là đường đi hiểm trở, như vậy cũng coi như đủ rồi.
Thường Vinh gật đầu nói tạ, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, rõ lồ lộ một bộ muốn nói lại thôi
Vô Ưu: "...."
"Tam hoàng tử còn có việc không ngại nói thẳng" Vô Ưu rất muốn trở về ngủ một giấc, nói chuyện với mấy vị vương tôn quý tộc này thực sự rất hack não có được hay không!!
"Bản vương nghe nói..." Thường Vinh cọ sát một hồi lâu, nhấn nhá sau mới đúng lúc mở miệng: "Đại phò mã có bí thuật có thể phòng chống được bệnh dịch lạ"
Hắn là hoàng tử, chủ yếu đến đó để an dân chứ cũng không nhất thiết phải xông vào tâm dịch, đưa lương thực thuốc men đến rồi làm dáng một chút là được, nhưng dù sao cũng là dịch bệnh a, có thể đề phòng liền ra sức đề phòng, tổng không sai đi.
"...." Ah, chụy có cái gì?? tại sao chụy không biết????
Vô Ưu có chút đau đầu vuốt trán, cũng không hiểu ở đâu bỗng nhiên xuất hiện tin đồn đại phò mã đến từ phương Nam có cơ thể và máu huyết đã được tôi luyện bách độc bất xâm, không sợ mọi loại dịch bệnh.
Ban đầu chỉ là vì có người hầu trong sơn trang vô tình thấy nàng cắt máu đưa cho công chúa, rồi công chúa quả thực dần dần hồi phục. Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, không bao lâu cả kinh thành đều biết, rồi còn tam sao thất bản, chỉ kém biến nàng thành củ nhân sâm di động, bệnh gì cắn một phát cũng hết....
Thế nhân từ trước tới nay đối với những vùng đất xa xôi bí ẩn đều tràn ngập tò mò và đồn đoán, luôn nghĩ rằng họ có thể làm những điều phi thường như sai khiến quỷ thần, vẽ bùa ngải, luyện tà, cổ độc...thế nên, vị phò mã bí ẩn này chắc chắn phải có chỗ nào tự tin hơn người mới không hề sợ hãi tiếp xúc gần với người bệnh như vậy...đúng không?
Đúng không...?'
'
'
'
'
( ˘▽˘)っ ( ˘▽˘)っ( ˘▽˘)っ
Cảm ơn các bạn vẫn đã và đang chờ đợi một đứa nhây nhão nhoẹt như mình TT_TT
Đại khái thì mình cũng mường tượng được kết thúc rồi, chỉ là không biết kể lại cho các bạn thế nào thôi.
Hy vọng các bạn không giận mình.. hi hi hi
Mãi yêu nà~~
( ' ∀ ')ノ~ ♡