Vô Ưu Truyền Kỳ

chương 69: tẫn nhân lực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tẫn Nhân Lực, Tri Thiên Mệnh: Cố gắng làm hết sức, hết khả năng của bản thân. Còn thành công hay không, còn phải xem ý trời.

.

Dù có bao nhiêu lưu luyến độ ấm và sự dịu dàng của Vô Ưu, tiểu công chúa vẫn là cắn răng kiên quyết đẩy ra nàng.

Tích Nguyệt nhắm mắt dựa vào thành giường, ánh trăng phản chiếu lên người nàng khiến thân hình vốn đã thiên gầy càng trở nên uể oải đơn bạc.

"Nàng cảm thấy trong người thế nào?" Vô Ưu cũng không miễn cưỡng, chỉ mỉm cười ôn nhu hướng về Tích Nguyệt, làm như không có gì khác biệt so với thường ngày nói thêm: "Muốn hay không ăn chút gì?"

"Vô Ưu." Tích Nguyệt nhẫn nại chịu đựng cảm giác không khỏe trong người, giọng nói mang theo thực bình thản: "Nước thuốc ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị, nàng nhớ phải ngâm mình thật kỹ trước khi đi, chớ để bản thân cũng bị lây nhiễm."

Vô Ưu đối với việc này cũng không phải thực để ý, sức đề kháng và hệ miễn dịch của người cổ đại không thể so với một người hiện đại đã được tiêm phòng vacxin đầy đủ. Nếu nói bản thân Vạn độc bất xâm thì quả thực là nói quá, nhưng những căn bệnh truyền nhiễm thế này, nàng chỉ cần cẩn thận một chút, về cơ bản sẽ rất khó bị lại.

"Ta sẽ không mắc bệnh" Vô Ưu lắc đầu nhún vai, sau lại không nhịn được thở dài: "Thế nhưng nói nàng đó, tại sao bình thường được bảo hộ nghiêm khắc như vậy lại có thể dễ dàng mắc bệnh, quả thực là Âm câu lý phiên thuyền a.."

(Thuyền Lật Trong Mương: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ sự xui xẻo)

Tích Nguyệt cũng không ngay lập tức trả lời, chỉ hơi cúi đầu, ánh mắt ảm đảm không một tia sáng, cả người thoạt nhìn suy sút rất nhiều. Vô Ưu nhíu mày đưa tay sờ sờ trán nàng phán đoán nhiệt độ, ngàn vạn suy nghĩ cuối cùng chỉ phải thành một câu hỏi ưu tư: "Thái y nói sao?"

"Thái y sẽ không nói thật." Tích Nguyệt lắc đầu, vẫn là kiên quyết gạt tay nàng ra, lại lùi lại phía sau một chút, làm như không quá để tâm nói: "Tẫn nhân lực tri thiên mệnh đi.."

Nhìn Vô Ưu thất thần, một bộ muốn nói lại thôi, Tích Nguyệt trong lòng cũng đi theo trùng xuống. Người trước mặt là người mà nàng hao hết tâm tư hộ dưới cánh chim, nhìn nàng từng chút từng chút một trưởng thành, kiên nhẫn chờ nàng đối diện với tình cảm của bản thân, chờ một ngày nàng cũng có thể vì mình mà trở nên mạnh mẽ.

Thế nhưng, đại khái quả thực là người tính không bằng trời tính. Đến cuối cùng một bước, chỉ còn kém một bước này, chính bản thân lại trở tay không kịp trở thành mối nguy hiểm to lớn nhất đối với nàng.

Nàng yêu nàng, yêu đến trong cốt tủy, cũng thực hy vọng nàng có thể khỏe mạnh bình an.

Thế nên chuyện này dù có thật vô cùng nguy hiểm, vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng gây tổn thương cho cả hai... thì nàng vẫn sẽ đánh cuộc, vẫn sẽ phải làm.

Vì quả thực, các nàng không còn lựa chọn nào khác.

Cuộc đời này chung quy không giống như một ván cờ mà càng giống như một trò chơi may rủi, thiên tính vạn toán, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể dựa vào vận số mà thôi..

Tích Nguyệt hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ rõ nét mệt mỏi cùng không tha, đôi mắt phẳng lặng hướng về phía Vô Ưu thành khẩn, gần như mang theo cầu xin nói: "Vô Ưu, rời khỏi đây đi."

Vô Ưu ngơ ngác nhìn nàng, hô hấp đều chậm lại một nhịp, nàng kéo kéo khóe miệng làm như không phát hiện ra điều gì dị thường, một bộ không sao cả mỉm cười lắc đầu: "Ta đã nói với nàng ta sẽ cẩn thận không để mình bị mắc bệnh, nếu nàng còn lo lắng thì để ta dọn ra biệt viện khác trong sơn trang, ở đây cách kinh thành cũng không xa, cùng lắm thì ta chịu khó hằng ngày đi lại..."

"Ngay trong sáng mai..." Tích Nguyệt ngắt lời nàng, kiên quyết nói: "....Rời khỏi kinh thành, đi về Giang Nam."

Tích Nguyệt từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một bọc tay nải và một hộp gỗ đặt vào tay của Vô Ưu, cẩn thận dặn dò: "Ta đã an bài người đưa nàng về Triệu gia đại trạch, nàng là cô gia của họ, cũng là chân chính Đại phò mã của bản quốc, chỉ cần ta còn một hơi thở, ngoại trừ phụ hoàng ra, trên đời này sẽ không ai dám làm khó nàng."

Tích Nguyệt cúi đầu, đè xuống trong ngực cảm giác đau đến khó thở, nửa ngày mới có thể nói tiếp: "Trời cao hoàng đế xa, Giang Nam lại là địa bàn của Triệu gia, nàng sẽ không cần phải ép bản thân tiếp tục uống mãnh dược, cũng không cần phải lo lắng đề phòng có ai phát hiện ra thân thế của mình."

"Còn nữa..." Tích Nguyệt lẳng lặng lắc đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của Vô Ưu như muốn ngăn nàng mở miệng, tất cả quyến luyến rất nhanh đều bị huyễn hóa, càng thêm cương quyết nói ra: "Vô Ưu, ta tự nhận bản thân là phàm nhân, không có cách nào đoán được mệnh trời, thế nên, nếu...nếu có một ngày ta thực sự phải nhận mệnh, thì nàng hãy..."

Tích Nguyệt hít sâu một hơi, thành khẩn nói: "Trở về phương Nam đi, Vô Ưu, trở về cố thổ của mình. Nơi đó là nhà của nàng, nàng có thể trở lại thân phận nữ tử, bình an sống hết một đời." Tích Nguyệt mở ra hộp gỗ, trong mắt xẹt qua một tia đau khổ tự giễu:

"...Ta đã từng nói muốn đưa nàng một mạng, cũng từng nói qua sẽ đưa nàng lượng bạc rời đi, nhưng quả thực không nghĩ sẽ là trong hoàn cảnh thế này..."

Nàng trong mắt đã lóng lánh lệ quang, gần như run rẩy kết thúc: "Trong này có Kim bài miễn tử của tiên đế ban cho mẫu hậu, và ngọc ấn đại diện cho quyền lực của gia chủ ở Triệu gia. Có hai thứ này, dù ta không còn bên cạnh, thì nàng cũng sẽ một đời phú quý vô ưu."

Tích Nguyệt nói xong, liền thật mạnh đẩy Vô Ưu tránh xa bản thân, dấu mình sau tấm rèm lụa trong suốt, hướng về nàng gần như nức nở cầu xin: "Thế nên Vô Ưu... xem như ta cầu nàng, rời khỏi đây đi, rời khỏi ta... Đừng để ta hại nàng thêm nữa.."

'

'

'

Vô Ưu mang theo tay nải và hộp gỗ bước ra ngoài tẩm cư, Tích Nguyệt nhất định không cho nàng lại gần, mặc cho nàng có như thế nào giải thích. Công chúa đã nói chuyện cùng nàng gần bốn tiếng đồng hồ, giằng co như vậy mãi cũng không được, Tích Nguyệt thật sự rất cần nghỉ ngơi, Vô Ưu lại càng không nỡ để nàng vì mình chống đỡ thân thể. Liền kiên quyết im lặng đợi ở đằng sau rèm lụa, mãi đến khi trời hửng sáng, mới xoay người rời đi.

Đại sảnh lúc này đã tập trung một đoàn người áo mũ chỉnh tề, xem ra thực sự chuẩn bị đưa nàng hồi Giang Nam.

Vô Ưu ngồi ở thượng vị lẳng lặng uống trà, đưa mắt nhìn đoàn người quy củ đứng đợi ở cổng sơn trang. Nàng dựa người vào ghế, không nhanh không chậm lấy ra kim bài và ngọc ấn săm soi, chẳng mấy để tâm hướng Lạc Nhạn hỏi: "Hai món đồ này thực sự rất lợi hại?"

Lạc Nhạn liếc nhìn một chút, rất nhanh gật đầu xác nhận: "Hồi phò mã, đúng thế. Có kim bài miễn tử của tiên đế ban cho thì ngay cả đương kim hoàng thượng cũng sẽ không thể hạ lệnh truy sát ngài. Còn về phần Triệu gia ngọc ấn..." Lạc Nhạn dừng một chút, rồi rất nhanh nói tiếp: "Đây vốn là vật bất ly thân của Triệu gia thiếu chủ, có ngọc ấn này, chỉ cần là tài sản và nhân lực của Triệu gia, ngài đều có thể tùy ý sử dụng."

"Ha, nghe chừng rất lợi hại..." Vô Ưu gật đầu, bình thản nhận xét: "Hai thứ này rơi vào tay người khác quả thực sẽ gây ra sóng gió lớn a.."

"Cũng không phải ai cũng có thể sử dụng." Lạc Nhạn không cho là đúng quy củ đáp lại: "Thiên hạ đều biết ngài là phò mã của đại công chúa, là phu quân của Triệu gia thiếu chủ, ngài sử dụng hai món đồ này, đương nhiên sẽ không có ai dám đi dị nghị nghi ngờ"

"Là vậy a.." Vô Ưu nghe xong, mặt vô biểu cảm cất hai món đồ vào ngực áo, lại khoác lên lưng tay nải chứa đồ, duỗi người trái phải một lúc mới có chút uể oải phân phó: "Phiền Lạc Nhạn tỷ gọi tất cả gia nhân trong sơn trang lại đây, ta có việc muốn nhắc nhở bọn họ."

Lạc Nhạn cứng người lại một chút, sau vẫn là nghe theo rời đi.

Vô Ưu tự rót cho mình thêm một chén trà, nghiền ngẫm nhìn hương khí bay lên. Nàng trong lòng rõ hơn ai hết, nếu mình còn muốn bình an trở lại quê cha đất tổ, thì đây sẽ là cơ hội duy nhất trong đời để mình rời đi. Mà kể cả khi không còn muốn quay về, thì ở Giang Nam, với thân phận địa vị và những gì nàng gom góp học được trong suốt một năm qua, kết hợp với hai món đồ công chúa đưa cho, thì nàng thừa sức một đời cơm no áo ấm, có thể tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, không lo người lừa ta gạt, không phải vắt óc ngày ngày nghĩ cách tăng tiến bản thân để đối phó với đám văn sĩ quý tộc thâm nho kinh thành.

Hơn nữa, với tình trạng của công chúa hiện tại, mình chỉ cần rời khỏi đây, hoàng thượng cũng sẽ không có tâm tư đâu mà tiếp tục lo lắng xem bản thân "con rể" có đang thực hiện đúng "phác đồ điều trị" hay không nữa.

Quả thật một bước giải trăm ưu.

Vô Ưu cười cười, trong lòng hết sức kính nể công chúa suy nghĩ thực quá chu toàn a.

'

'

Vô Ưu chống cằm nhìn khoảng ba mươi thị nữ và gia đinh trước mặt. Chậm rãi uống thêm một ngụm trà quýt thanh lọc cơ thể, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn an bài lại một chút sắp xếp ở đây trước khi đi làm việc của mình.."

"Các ngươi đều biết tình trạng của sơn trang." Nàng lẳng lặng nhìn lướt qua bọn họ, một lát sau mới chống cằm ôn hòa hỏi: "Vậy ai trong các ngươi muốn rời đi nơi này?"

Đám người nghe nàng hỏi liền mờ mịt nhìn nhau, tất nhiên không phải tất cả bọn họ đều nguyện ý đến đây, phải biết rằng ở thời cổ đại đậu mùa là căn bệnh khó chữa, công chúa thân thể thiên kim cao quý, ho nhẹ ốm vặt đều sẽ có tốt nhất thái y, tốt nhất y dược ngày ngày đêm đêm cung phụng, bọn họ ngược lại nhân mạng hèn hạ, nếu thật sự nhiễm bệnh chắc chắn sẽ không tốt số như vậy, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lại nói, nếu vạn nhất công chúa có mệnh hệ gì, bọn họ dù không nhiễm bệnh, cũng đương nhiên sẽ phải đi theo chôn cùng.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cho bọn họ thêm một lá gan cũng không dám đứng ra xin rút. Đây là số mệnh của bọn họ, không thể cãi, cũng không có tư cách để cãi.

"Uhm..." Vô Ưu chớp mắt cúi đầu, suy nghĩ một lúc lại đổi cách hỏi: "Ai trong các ngươi từng được... cái từ đó là từ gì?....thử bệnh...phòng chống...miễn dịch...erh...từ này hiện đại quá... nói chung là thử tiếp xúc hoặc bị bệnh đậu mùa trước đây?"

Đám gia nhân lại một lần nữa im phăng phắc nhìn nhau.

Vô Ưu biết rằng Trung quốc thời cổ đại đã từng học theo Tây Tạng, dùng phương pháp đặc thù tạo nên sự miễn dịch cho những người chưa từng mắc bệnh đậu mùa.

Họ lấy vẩy vết thương hoặc mủ của những người mắc bệnh đậu mùa thể nhẹ đã "bằng một cách nào đó" hồi phục, để phơi ra không khí một thời gian, sau đó nghiền nó thành bột rồi cho người khỏe mạnh hít vào.

Đây gần như được coi là một dạng vacxin thô sơ, giúp cho những người khỏe mạnh tự có sức đề kháng với đậu mùa thể nặng hơn.

Thế nhưng nguy cơ những người khỏe mạnh này vì phương pháp đó mà mắc bệnh đậu mùa thể nhẹ là vẫn có, thế nên nó tuyệt đối chỉ được dùng cho tầng lớp con nhà nghèo áp chót xã hội.

Dù thế nào thì, câu hỏi này cũng có vẻ dễ dàng hơn, có tám người trong số người từng được một vài nhà sư từ Tây Tạng trở về áp dụng phương pháp này lên người, họ quả thực cũng bị một trận ốm nhẹ, nhưng rất nhanh hồi phục và sống khỏe mạnh đến bây giờ.

"Năm nữ ba nam, đủ rồi" Vô Ưu gật đầu hài lòng, phân phó quản gia: "Đưa những người còn lại đi tắm nước thuốc, rồi đưa xuống sườn núi ngụ tạm, hằng ngày dùng nước muối lau người. Nửa tháng sau nếu họ khỏe mạnh, liền đưa bọn họ về lại phủ công chúa đi"

Đây đều là những người được an bài đến để chăm sóc bệnh tình cho công chúa. Thế nhưng đậu mùa là bệnh truyền nhiễm, càng nhiều người nguy cơ tiếp xúc mắc bệnh càng cao, tốt nhất là nên hạn chế, dù sao Vô Ưu cũng không muốn ai trong số bọn họ vô duyên vô cớ mắc bệnh. Quả thực không đáng.

"Đưa bọn họ xuống núi rồi lập tức rắc vôi bột xung quanh sơn trang." Vô Ưu không quá để ý lấy tay che miệng ngáp, thực sự dạo này nàng có hơi thiếu ngủ: "Sau đó đem nơi này cách ly hoàn toàn đi"

Vô Ưu nhấc lên tay nải, lại duỗi người trái phải một lúc, không nhanh không chậm bước ra khỏi nhà chính. Rồi dường như lại nhớ ra cái gì, quay đầu nói tiếp: "Những người ở lại cũng không cần ngày ngày túc trực bên cạnh công chúa"

"Vậy ai chăm sóc cho công chúa bây giờ?" Lạc Nhạn ngạc nhiên cứng đờ hỏi.

"Ta a." Vô Ưu chỉ chỉ vào mặt mình, mỉm cười đương nhiên, giống như đang trả lời một câu hỏi vô cùng thừa thãi: "Nàng là nương tử của ta, đương nhiên phải để ta đến chăm sóc rồi."

Lạc Nhạn sửng sốt nửa ngày, mới khẩn trương bắt lấy cánh tay nàng vội vàng nói: "Phò mã, không được, ngài thân phận quan trọng tuyệt đối không thể hạ mình hàng quý. Hơn nữa, công chúa đã thật vất vả mới an bài cho ngài đường về..."

"Về đâu chứ?" Vô Ưu không tiếng động rút lại cánh tay của mình, thản nhiên xoay người rời đi, bằng phẳng nói tiếp: "Nàng là tri kỉ của ta, là nương tử của ta, là gia đình của ta, tất cả những gì ta có ở đây cả rồi, ta còn có thể đi đâu được chứ."

Nói xong, cũng chẳng đợi Lạc Nhan khuyên can thêm điều gì, cứ như vậy xách theo tay nải chậm rãi về lại tẩm cư.

'

'

'

Mùa đông, ngự tuyền sơn trang tuyết bay đầy trời, thế nhưng quả thực cũng không quá lạnh, thậm chí có chút ấm áp dễ chịu, Vô Ưu đoán có lẽ là do suối nước nóng rộng lớn nằm giữa sơn trang, ngày ngày đêm đêm tỏa nhiệt đem nơi này biến thành một mảnh kỳ tích ấm áp.

"Tỉnh?" Vô Ưu bỏ xuống cuốn sách đang đọc, nhấc chân đi đến bên giường, nhìn Tích Nguyệt từ trong mơ sâu kín chuyển tỉnh, nhẹ giọng dỗ ngọt: "Nàng cảm thấy trong người khá hơn chút nào không? Muốn hay không uống chút nước?"

Tích Nguyệt theo thói quen tiếp nhận cốc trà thuốc ấm áp, một hơi uống cạn, sau lại ngẩn người ra trong chốc lát, không quá xác định mình đã tỉnh lại hay chưa, hướng nàng ngây ngốc hỏi: "Tại sao nàng vẫn còn ở đây?"

"..."

"Vì nàng a." Vô Ưu bĩu môi thổ tào: "Tại sao ai cũng hỏi câu này vậy, có thể hay không tăng độ khó của câu hỏi lên một chút.."

"Ta là hỏi tại sao nàng vẫn còn ở đây!" Tích Nguyệt nghĩ nghĩ trong giây lát, không quá bình tĩnh nói tiếp: "Ta chẳng phải đã an bài hết rồi sao, nàng rốt cục có chịu hiểu hay không ở lại đây bên ta, thậm chí ở lại kinh thành đều rất nguy hiểm?"

"Ây, rốt cục thì cũng chịu đổi câu hỏi" Vô Ưu chậc chậc cảm thán, sau đó lại quay sang gần sát Tích Nguyệt chớp chớp mắt, vô tội nói: "Nương tử, đắc tội a.."

Nói xong lập tức đưa tay kéo xuống khăn lụa của nàng, lợi dụng nàng thể lực yếu đuối, không nói hai lời đặt nàng dưới thân, cứ như vậy không một chút chần chừ đưa xuống một nụ hôn sâu.

Tích Nguyệt lần này cũng không mắc câu, chưa đợi đối phương bước qua lôi trì, liền lập tức dùng hết sức lực đẩy ra nàng, thiếu chút nữa còn đưa qua một cái tát, vừa thẹn vừa giận dữ lùi sát vào bên trong góc, không thể tin được quát lên: "Nàng điên rồi!"

"Nàng còn ép ta rời đi, ta còn có thể điên hơn nữa, nàng tin không?" Vô Ưu nhún vai cười, khoanh chân lên giường chống cằm khả ái: "Cơ thể của ta nếu thực sự không thể miễn dịch, vậy vừa rồi cũng chắc chắn nhiễm bệnh rồi. Vừa vặn a, Ngự tuyền sơn trang phong cảnh không tệ, hai chúng ta ở đây có thể cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau an dưỡng"

"Nàng điên rồi! Thực sự điên rồi.." Tích Nguyệt cả kinh lắp bắp..

"Ây, điên cũng là bệnh.." Vô Ưu bĩu môi không sao cả, mặt dày thừa nhận: "Ta cảm thấy chỉ có nàng chữa được cho ta, vậy nên ta càng phải ở lại đây a."

'

Mấy ngày trôi qua, Tích Nguyệt vẫn một mực dùng biểu cảm ấm ức nhìn nàng không nói, Vô Ưu thử hết cách, cũng không thấy nàng mở miệng đáp lại một câu.

Nàng vẫn ngày ngày đi qua hỏi thăm tình trạng bệnh của Tích Nguyệt, thái y cũng chỉ trả lời đại khái trăm lần như một: "Không thể gấp", "Từ từ điều trị", "Cần thêm chút thời gian.."...

Tui nghe mà tui tức á...

Vô Ưu hết kiên nhẫn, vẫn là cắn răng quyết định, dù sao kết quả cũng không thể nào tệ hơn.

"Niệm Mẫn.." Nàng như mọi khi ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ giọng gọi: "Thấy đỡ hơn chút nào không?"

Tích Nguyệt vẫn ngồi đó, phảng phất như cùng hai màu sáng tối đan xen. Nàng cảm thấy Vô Ưu lại gần, cũng nghe thấy nàng hỏi, những vẫn quyết định nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ ai đó ở bên cạnh nháo nhác.

Vô Ưu thấy vậy, cũng không lấy làm giận, từ bên hông rút ra con dao mà lâu lâu về trước công chúa đưa cho bản thân, từ lòng bàn tay bình thản rạch ra một đường nhỏ.

Truyện Chữ Hay