Vô Ưu Truyền Kỳ

chương 44: đom đóm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngươi... càn rỡ!" Tứ công chúa trợn mắt chỉ vào mặt Vô Ưu hô.

Vô Ưu nhìn nàng, bỗng chốc khuôn mặt có chút vặn vẹo tái xanh tái đỏ. Nàng dùng cả hai tay ôm chặt Tích Nguyệt vào lòng, hướng hai người gằn ra từng chữ: "Kết phát vi phu phụ, Ân ái lưỡng bất nghi. Hoan ngu tại kim tịch, Yến uyển cập lương thì.... Shit shit shit...!!!"

"Ngươi nói cái gì?!" Tứ công chúa cùng tứ phò mã nhíu mày khó hiểu, trăm miệng một lời nói

Vô Ưu rít ra từng chữ:"shi....SINH đương phục lai quy, Tử đương trường tương tư...ư ư"

(Phu thê kết tóc se tơ,

Ân ái thân thiết chẳng ngờ lẫn nhau.

Niềm vui chỉ trọn đêm thâu,

Chớ nên để mất, gần nhau thêm vào!

Sống còn, trở lại gặp nhau,

Chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư.)()

"Hừ, đọc thơ thôi có cần thiết phải luyến láy rên rỉ như vậy không?" Thường Châu khinh thường cười lạnh.

"Tứ phò mã!" Vô Ưu gần như gào lên. Hoàn hảo bây giờ trời đã nhá nhem tối, nếu không hai người này sẽ nhìn thấy khuôn mặt của nàng là cỡ nào vặn vẹo xám xịt

"...Ta xem tứ công chúa dường như có chút quá chén. Ngài còn không mau đưa điện hạ hồi phủ!!!!!!"

"Ân, ngài nói phải, ngài nói phải!" Tứ phò mã nhìn khuôn mặt đỏ au cứng ngắc của Vô Ưu, thầm nghĩ đại sự không ổn!

Cả kinh thành..Không! e rằng bây giờ cả Quốc gia này đều đã biết đại công chúa là cỡ nào che chở phò mã của nàng. Giữa yến tiệc của một vị tướng quân mà đòi chém giết con trai của một vị phó tướng. Đây là cỡ nào bất chấp! cỡ nào không thèm nể mặt!!

Thường Châu ngựa non háu đá, đến bây giờ còn chưa ý thức được sự lợi hại cường thế của trưởng công chúa nên mới dám liên tục khiêu khích nàng.

Thế nhưng lần này mà còn bất chấp chạm vào nghịch lân, đắc tội với phò mã của Tích Nguyệt, sợ rằng đại công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua..

Đợi cho tứ phò mã lôi kéo Thường Châu đi khuất, Vô Ưu mới dùng chút lực đẩy Tích Nguyệt ra xa. Nàng hai tay ôm mạn sườn, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, la oai oái: "Công chúa! vì cái gì véo ta?!"

"Ngươi...càn rỡ!" Tích Nguyệt mặt mũi đỏ ửng, nhất thời hướng nàng nhíu mày quát lên: "Rốt cục trong mắt ngươi có còn lễ nghĩa liêm sỉ không vậy? Thực sự là càng ngày càng không biết xấu hổ..."

Đầu gỗ này từ khi nào lớn đảm, không phân biệt được trường hợp như vậy? chỉ có hai người thì không sao, nhưng trước mặt người khác sao có thể phóng túng làm càn, không kiêng nể gì da thịt chi thân? Quả thực là rất mất mặt..

(Hành động ân ái, tiếp xúc da thịt)

"Công chúa, ta nói! ta đã nói!" Vô Ưu không biết là do ủy khuất hay do thực sự đau đớn, ngân ngấn nước mắt nhìn Tích Nguyệt. Nàng hơi gập người, hai tay vẫn ôm mạn sườn trầm thấp nức nở giống như tự nói cho bản thân nghe: "Thật không biết người cổ đại các ngươi nghĩ gì nữa, thế này không được, thế kia cũng không được. Có phải hay không thấy ta hảo khi dễ, liền muốn làm gì thì làm"

Nói xong, nàng cũng không đợi Tích Nguyệt đáp lời, tự xoay người rời đi.

Bóng dáng gầy gò cô độc cứ như vậy mệt mỏi tan vào bóng tối.

'

"Phò mã như thế nào trở về một mình, công chúa đâu?" Tiểu Hoa thay Vô Ưu dắt ngựa, ngạc nhiên hỏi.

"Điện hạ đi sau" Vô Ưu nhẹ giọng trả lời, khuôn mặt mập mờ nhìn không ra cảm xúc.

Nàng phất phất tay điều lui đám thị nữ đang chuẩn bị tiến đến hầu hạ, tự để ý bản thân bước trở về biệt viện của chính mình.

Đầu hè, quần áo thật sự mỏng manh, Vô Ưu không mất mấy công phu liền đã nhìn thấy hai mảng thâm tím trên mạn sườn của mình.

Ra tay quả thực đủ lưu tình...

Vô Ưu trong lòng cười khổ, chua xót tìm một góc ngồi xuống.

Nàng dạo gần đây quả thực đủ mệt mỏi a..., học tập tính toán, tiếp quản công việc của Triệu gia, xã giao với đám vương tôn quý tộc, tìm cách làm hài lòng công chúa, đối phó với việc đả kích phân biệt vùng miền chủng tộc...rồi còn cả những ánh mắt, lời ong tiếng ve khinh thường nói nàng trèo cao ăn bám...

Ha ha...

Nói cũng đúng thôi, quả thực mình không thuộc về nơi này a...cái gì cũng làm không tốt, vô dụng như vậy...

Vô Ưu lấy tay áo lung tung gạt nước mắt, cúi đầu bật khóc không thành tiếng.

Nàng thực ra cũng đâu kiên cường như vậy, lối sống sinh hoạt gò bó cứng nhắc, đi một bước phải cúi đầu, đi hai bước phải quỳ lậy, lại còn liên tục phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống...

Nàng đã thực cố gắng, thực cố gắng..Chong đèn đọc sách cả đêm, kiên nhẫn hằng ngày luyện chữ tính toán, xong lại phải vắt óc đấu trí, chịu đựng sự khinh bỉ của một đám người nàng chưa từng một lần đắc tội...Còn vị trưởng công chúa kia nữa, nàng bảo gì mình nghe đấy, không biết nàng còn chỗ nào không hài lòng...

Hoặc có lẽ, nàng chưa bao giờ hài lòng quá.

Nói cho cùng bản thân cũng chỉ tính là người làm thuê cao cấp a..là tự mình không biết lượng sức, đũa mốc chòi mâm son coi nàng là tri kỉ..

Ha ha, hảo một câu Đũa mốc chòi mâm son.. vị tổ tiên nào nghĩ ra câu này, xin ngồi tử tế để cháu quỳ lậy, ngài nói quả thực đúng lắm, hay lắm!

Vô Ưu cười tự giễu, so với khóc còn muốn khó coi.

Nếu có thể về Việt Nam thì tốt quá, cuộc sống ở đó có lẽ chưa bị ảnh hưởng nhiều bởi lễ nghĩa trung nguyên phức tạp, con người thật thà giản dị không quá câu nệ tiểu tiết.

Mình lúc đó a, chắc chắn sẽ rời xa kinh thành tấp nập...tìm một nơi an tĩnh trên Sapa, trên Lào Cai, hoặc vào Đà Lạt..bình bình an an cứ như vậy sống hết kiếp người.

Ha ha, có lẽ trước khi chết, còn có thể tìm thợ khéo đục một bức thư lên bia mộ, gửi cho hậu thế cả ngàn ngàn năm sau a, đảm bảo đem bọn họ sợ mất mật...

Trên bia mộ a, mình sẽ ghi hết ngày tháng, địa chỉ, điện thoại, tên tuổi của người thân, rồi khẩn cầu ai đó thương tình, đem nắm xương tàn..hoặc...hoặc những gì còn sót lại của bản thân trở về đoàn tụ với gia đình..

Có lẽ như vậy cũng đủ rồi..

Như vậy cũng đủ rồi.

Vô Ưu cắn tay gục đầu vào gối, yên lặng nức nở, để mặc nước mắt không thể kiềm chế tuôn rơi.

"Vô Ưu" Tích Nguyệt khinh khinh gõ cửa, nhẹ giọng lo lắng khẽ gọi

"Ân, vừa rồi..vừa rồi là ta lỡ lời, ta thực không có ý trách nàng.."

Đáp lại nàng là một mảnh im lặng.

"Vô Ưu, nàng..nàng ra đây một chút được không, ta hướng nàng tạ lỗi" Tích Nguyệt vẫn mềm nhẹ kiên nhẫn đứng ở cửa nói vọng vào.

"Công chúa, ngài nói quá" Vô Ưu dựa lưng vào cửa, từ bên trong bình thản đáp lời

"Ta hiện tại có chút mệt mỏi buồn ngủ, ngài có gì muốn phân phó xin hãy để ngày mai được không?"

"Nàng là đang nói lẫy sao" Tích Nguyệt dịu giọng dỗ dành "Là ta không đúng, nàng giận dỗi cũng hẳn là. Thế này đi, vài ngày nữa ta sắp xếp thời gian đưa nàng ra ngoại thành chơi thế nào? Mùa hè, Ngự Tuyền sơn trang quả thực thích..."

"..Ý tốt của công chúa, ta tâm lĩnh, bất quá không cần." Vô Ưu lần đầu tiên trong đời cắt ngang lời của Tích Nguyệt.

"Ta mới nhận việc của Triệu gia, nếu không chăm chỉ thức khuya dậy sớm, lại sẽ bị nói là không biết cố gắng chỉ biết ỷ lại....haha" Vô Ưu cười cười cố gắng làm mềm không khí.

Ngoài cửa im lặng trong chốc lát, Vô Ưu chỉ nhìn bóng dáng của Tích Nguyệt in trên cửa giấy, cũng có thể hình dung ra bóng dáng của công chúa đang cúi đầu suy nghĩ theo thói quen.

"Nàng thực sự vì chuyện nhỏ như vậy mà oán trách ta sao?" Tích Nguyệt đặt bàn tay lên cánh cửa, nhợt nhạt lên tiếng.

Chuyện nhỏ a? Haha, nói cũng đúng, đối với nàng quả thực tất cả chỉ là chuyện nhỏ, ngay cả bản thân mình cũng tính là cái gì đâu..

"Công chúa" Vô Ưu buông thõng cả người, mệt mỏi dựa vào cảnh cửa "Ngài còn nhớ, ta đã nói sẽ không bao giờ oán trách ngài"

Thấy ngoài cửa tiếp tục im lặng, Vô Ưu bình thản nói tiếp: "Ta sẽ luôn giữ lời hứa của mình. Thế nhưng..."

"...Công chúa, hai năm sau, ngài cũng phải giữ lời hứa của ngài a"

Vô Ưu bỗng nhiên cười phá lên, có chút tự giễu nói: "Xem đi, ta quả thật mệt mỏi đến hồ đồ, ngài thân phận cao quý như vậy, nhất ngữ nặc thiên kim, ta có tư cách gì nghi ngờ chứ"

(Một câu nói đáng giá ngàn vàng)

Tích Nguyệt ngoài cửa xiết chặt tay, kiềm chế bản thân ham muốn phá cửa xông vào. Nàng yên lặng hít vài hơi thật sâu, tìm mãi không được cách bình ổn trong lòng bão tố.

Gió đêm hiu hắt thổi, thấm qua lớp y phục mỏng manh, không hề lưu tình chạm vào da thịt, lại vẫn không thể nào kịp trong lòng nàng lúc này lạnh lẽo..

"Phò mã mệt mỏi suy nghĩ không rõ ràng, bản cung ngày mai lại đến." Tích Nguyệt thanh lãnh nói, xoay người lập tức rời đi.

Vô Ưu dựa vào cánh cửa cười cười, yên lặng chậm rãi đếm đến .

Còn chưa đếm xong, tiếng nức nở đã không kiềm chế được bật ra thành tiếng.

Nàng vội vàng lấy hai tay bịt chặt miệng, để mặc cho nước mắt cứ như vậy không nghe sai xử..

...Ào ào lặng lẽ tuôn rơi...

'

'

'

Sáng hôm sau, Vô Ưu đúng giờ dậy sớm. Nàng trầm mặc nhìn bản thân trong gương, bình tĩnh lấy ra bột trang điểm, che bớt đi những khoảng tối màu trên gương mặt vốn đã vô cùng đẹp mắt.

Thản nhiên mặc vào bộ y phục thư sinh giản dị, Vô Ưu cẩn thận kiểm tra đầy đủ sổ sách, chuẩn bị đi đến tửu lâu tiếp tục làm việc.

Vừa mở cửa, liền thấy Tích Nguyệt đã đứng ở sân từ khi nào.

Vô Ưu có chút ngây người nhìn công chúa một thân bạch y mỏng như cánh ve, chạm rỗng ôm sát người, ba nghìn thanh ti phiêu dật xuất trần bay trong gió, cứ như vậy lẳng lặng mặt đối mặt với nàng.

Khẽ thở dài, Vô Ưu đem sổ sách để sang một bên, nhã nhặn cung kính bước đến, giữ khoảng cách hợp lễ quân thần: "Công chúa, sớm an"

Tích Nguyệt yên lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng đáp: "Phò mã, sớm an"

Vẫn tiếp tục chắp tay làm lễ, Vô Ưu cung kính nói: "Hôm qua là ta lỗ mãng khinh thị công chúa, còn thỉnh công chúa Đại nhân có đại lượng giơ cao đánh khẽ"

"Nàng khinh thị ta còn ít sao?" Tích Nguyệt cười nhạt, đạm bạc lên tiếng.

"Trong sách có nói Thiên Kim chi khu là không thể động, trước đây ta có đọc qua nhưng ngu dốt không hiểu, sau này sẽ không" Vô Ưu bình thản đáp lời.

Tích Nguyệt ảm đạm phức tạp nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Miễn lễ đi"

"Tạ ơn công chúa" Vô Ưu vẫn giữ đúng lễ nghĩa, hơi cúi đầu, trầm thấp nói "Là ta hôm qua mượn rượu làm càn khinh bạc công chúa trước mặt người khác, chiều nay ta sẽ đến phủ Tứ công chúa tạ tội giải thích"

"Bản cung chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của Thường Châu" Tích Nguyệt nhàn nhạt nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào người trước mặt, như muốn thực sự đem nàng xem thấu.

"Là ta gây thêm rắc rối cho điện hạ, hẳn là do ta đi giải...."Vô Ưu vẫn cúi đầu đạm nhạt nói.

"Bản cung nói không cần!" Tích Nguyệt nhíu mày tức giận, không tự giác đề cao giọng nói.

Vô Ưu im lặng, cung kính cúi đầu sâu thêm một chút, ẩn nhẫn nói: "Ân, ta đã biết"

"...Ta còn chút việc phải hoàn thành sớm, sẽ không quấy rầy làm mất thời gian của điện hạ nữa."

Nói xong, làm ra một cái tiêu chuẩn cung lễ, bình thản chậm rãi lướt qua Tích Nguyệt, lẳng lặng rời đi

Cả quá trình, chưa từng một lần quay đầu lại.

Có lẽ, Vô Ưu thực sự đã bị đè nén quá lâu, mọi đau buồn khuất nhục, áp lực chịu đựng trong thời gian dài dường như chỉ cần một mồi lửa để bùng nổ.

Nàng chưa từng có một ai để chia sẻ cảm giác lạc lõng cô độc của chính mình, tất cả mọi chuyện chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, mặt ngoài vẫn phải làm như vui vẻ đeo lên từng lớp, từng lớp mặt nạ ngày một dày.

Dày đến nỗi chính nàng cũng quên mất bộ mặt thật của mình là như thế nào.

Là một Vô Ưu vui vẻ, lương thiện dễ dàng đem ai đó chọc cười?

Là một vị phò mã ngoại quốc có tài tranh luận sắc sảo?

Là một Khánh Vân tò mò, chỉ muốn đi tìm cuộc sống tự tại tự do?

..Hay là một vị "phu quân" hết lòng yêu thương nương tử của mình, quyết tâm gánh vác cơ nghiệp, vì nàng che gió chắn mưa, sinh con nối dõi...?

Nói cho cùng, thì..

Nàng không sai, công chúa cũng không sai..

Cái Sai duy nhất, có lẽ là khoảng cách hàng nghìn năm giữa hai người...

"Công tử, công tử, ngài sao vậy?" Ân quản sự xua xua tay trước mặt Vô Ưu thăm dò hỏi

"A, xin lỗi ta vừa rồi hơi mất tập trung, Ân thúc vừa nói gì" Vô Ưu lập tức hồi thần, cười cười nghiêm túc hướng hắn nói.

"Chỗ này chú thích ta không hiểu lắm. Đây là chữ viết sao?" Ân quản sự chỉ chỉ vào vài dòng chữ đỏ khoanh tròn, viết bằng chu sa trên giấy.

"À, Stock-taking kiểm kê hàng hóa" Vô Ưu phát âm cả tiếng Anh lẫn tiếng Việt.

"Ta không biết tiếng Hán đọc và viết mấy chữ đó thế nào, nên chú thích bằng ngôn ngữ từ nơi ta đến" Vô Ưu gãi cằm, cười cười bất đắc dĩ.

"...Đồ ăn và rượu trong nhà bếp từ bây giờ không được dùng phương pháp ước lượng để tính toán nữa" Vô Ưu rất nhanh bắt đầu trở nên nghiêm túc "Một món xào có bao nhiêu lạng thịt, một bát mỳ dùng bao nhiêu nguyên liệu đều phải tính toán rõ ràng ra, sau đó tổng kết hàng ngày để tránh thất thoát"

"...Ví dụ, ta để ý khách nhân đến đây nói "Tiểu nhị, cho một suất bốn người ăn", thì phải quy định rõ với nhà bếp bốn người ăn là bao nhiêu lạng thịt, bao nhiêu mớ rau, bao nhiêu nguyên liệu chế biến, không được tùy tiện để đầu bếp ước lượng rồi muốn làm bao nhiêu thì làm như cũ nữa. Như vậy cả tửu lâu và khách nhân đều không có lợi"

"Từ trước tới nay tất cả các tửu lâu trong nước đều làm vậy a, sao tự nhiên công tử lại muốn thắt chặt nguyên liệu hàng ngày?" Ân thúc lúng túng hỏi.

Vô Ưu vươn người lấy ra vài tờ giấy đặt trước mặt Ân quản sự, bình tĩnh nói tiếp: "Ta dựa vào sổ sách ngày vừa rồi tính toán đã thấy số lượng nguyên liệu thất thoát rất nhiều. Nếu không phải do ôi thiu cũng là do vô cớ biến mất, Ân thúc hẳn là cũng biết nhưng không để tâm đi"

"Giá tiền đồ ăn ở đây tương đối cao, cũng không lỗ được, hơn nữa từ trước đến nay mọi người đều làm vậy" Ân thúc ngập ngừng đáp.

Vô Ưu nhắm mắt nuốt nước bọt, mệt mỏi kiên nhẫn giải thích: "Khống chế được thất thoát nguyên liệu đầu vào, thì giá thành món ăn cũng sẽ giảm xuống. Khách nhân thấy chất lượng và số lượng đồ ăn ổn định, giá cả hợp lý nhất định sẽ kéo theo người quay lại. Vừa có tiếng, vừa có miếng cớ gì không làm?"

Con người ở thời đại nào cũng vậy, luôn rất khó chấp nhận sự thay đổi.

Vô Ưu trước khi đến đây đã từng có ba năm làm việc trong mấy nhà hàng cho người nước ngoài, tự lập kiếm tiền đi du lịch. Đối với lỗ hổng trong cách quản lý tửu lâu ở thời cổ đại nàng đương nhiên không mất nhiều thời gian để nhìn ra.

"Ân thúc mau tìm người thống kê số lượng nguyên liệu hợp lý cho từng món ăn dựa trên sức tiêu thụ của một người, làm thiếu một chút cũng được" Vô Ưu mệt mỏi bóp trán "cảm giác ăn chưa hoàn toàn đủ no sẽ khiến khách nhân còn có cảm giác muốn quay lại, ăn một lúc nhiều quá vừa không ngon, vừa nhanh chán"

Thật vất vả kết thúc buổi sáng, đến h chiều, Vô Ưu lại ì ạch đem khuôn mặt khổ qua vui tươi hớn hở đi đến nhà Thượng Thư đại nhân chúc thọ lão... tuổi.

Ở thời cổ đại, tuổi thọ trung bình rất thấp. Vua Khải Định (Việt Nam) mới tuổi đã vội vàng làm lễ tứ tuần đại khánh.

Thế nên tuổi đã có thể làm lễ lên lão, - tuổi là Hạ thọ , tuổi là Trung thọ, - tuổi là Thượng thọ.

Trong Lễ kí ghi rằng: " Ngũ thập trượng vu gia, lục thập trượng vu hương, thất thập trượng vu quốc, bát thập trượng vu triều, cửu thập giả, thiên tử dục vấn yên, tắc tựu kì thất."

( tuổi

Truyện Chữ Hay