Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ui cha, cô nương này biết nói quốc ngữ, tên là Vô Ưu a"
Lúc này hai vợ chồng Triệu đại phu mới nhìn kỹ cô nương trước mặt họ, mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tinh xảo như đao khắc, da dẻ so với mấy đại hộ quý tộc ở trong thành còn muốn đẹp hơn mấy phần, tuy tóc chỉ dài đến ngang lưng, lại còn rối tinh rối mù, nhưng thật đúng là đại mỹ nữ a!
Trong khi hai người vẫn còn đang tấm tắc, Khánh Vân liền chộp lấy tay vị đại thẩm trước mặt, cố gắng gằn từng chữ
"Ta.... lạc đường.... núi Vô ưu, cảnh sát, gọi cảnh sát "
"Cảnh sát là cái gì? "
"Ta cũng không biết a, nhưng xem ra Vô Ưu cô nương là bị lạc đường "
"Vậy phải làm sao? báo quan phủ a "
"Không được, nàng quên hoàn cảnh của chúng ta rồi sao, ta thấy nàng cũng tỉnh rồi, liền tiễn khách đi "
"Thế làm sao được, cô nường này bị lạc đường, lại vừa mới thoát chết, chẳnglẽ bỏ mặc nàng như bỏ mặc Tiểu Nhu, nàng xem ra cũng chỉ mới lớn bằng Tiểu Nhu a " Triệu đại nương liền hốt hoảng nước mắt trực tràn ra
Tiểu Nhu vốn là con gái duy nhất của vợ chồng Triệu đại phu, hai người bọn họ vốn ở Triết Giang, hành nghề y, không ngờ một lần vô duyên vô cớ làm chết con gái một vị đại phú hộ trong thành, liền bị họ kéo đến trả thù, lúc đó trong nhà chỉ có mỗi Tiểu Nhu, Triệu đại phu đang bị nhốt ở đại lao, còn Triệu đại thẩm đang trên đường mang cơm đến cho phu quân của mình, hai vợ chồng tuy thoát được một kiếp, nhưng nhà bị đốt cháy ra than, Tiểu Nhu không rõ sống chết. Về sau Triệu đại phu bị phán Trảm, tưởng vậy là xong đời, nhưng vị quan phủ khi đó vốn mang ơn cứu mạng của Triệu đại phu, vợ lẽ của mình lại là em họ của Triệu thẩm, lên đã len lén đưa cho hai người ít bạc, rồi thả đi, mặt ngoài tuyên bố Triệu đại phu không chịu nổi đại lao cực hình, nên đã chết.
Triệu đại phu nhặt về một cái mạng, hốt hốt hoảng hoảng đi thật xa, không dám về hỏi thăm tin tức của Tiểu Nhu nữa, điều này hai vợ chồng vẫn không nói,nhưng chắc chắn, đều là nỗi tiếc nuối nhất trong đời của hai người.
Cứ như vậy một nhà êm ấm tan nát mất.
Khánh Vân ngó trái ngó phải, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ lạc vào nhà trên núi có anh em trong truyền thuyết mà mẹ cô hay dọa thật
Ở đây cũng thật kỳ lạ, tivi tủ lạnh thậm chí một cây quạt cũng không có, đồ đạc cũ kỹ nhưng cũng xem như gọn gàng. Khánh Vân ngó xuống bản thân, vẫn là đồ mặc hôm trước, áo phông đen bên trong, bên ngoài là áo gió The north face xanh nước biển chống nước hai lớp, quần jean leo núi bên trong vẫn còn nguyên tiền, trên cổ đeo toòng teng túi chống nước có điện thoại và tai nghe bên trong, giầy thì được để gọn gàng dưới giường...Khoan
Điện thoại!
Khánh Vân vội vàng lôi điện thoại ra, nhấn vân tay cảm ứng, màn hình chính hiện ra, % pin, vẫn còn có thể sử dụng được. Khánh Vân thở dài, xem như ko uổng tiền mua Iphone chống nước!
Vẫn không có sóng...
Hai vợ chồng Triệu đại phu đang tranh cãi với nhau, liền thấy Khánh Vân tay cầm gì đó, chân trần nhẩy khắp nhà giơ tay loạn xạ.
"Nàng ta làm cái gì thế, không phải biến thành kẻ ngốc rồi đấy chứ "
Khánh Vân nóng nẩy, liên đi đến trước mặt hai vợ chồng Triệu đại phu, tay ào àog õ lên một đoạn chữ viết rồi nhấn dịch sang tiếng Trung Quốc
Nguyên bản tiếng Việt vốn là: "Cháu bị lạc, xin hỏi đây là đâu vậy ạ?"
Không rõ tiếng Trung dịch sang như thế nào, chỉ thấy hai vợ chồng Triệu đại phu nhìn vào điện thoại, đọc dòng chữ trên đó, rồi lại nhìn nhau, rồi lại nhìn Khánh Vân
"..."
Cũng không thể trách họ được, từ điển của Khánh Vân đang cài ở chế độ dịch tiếng Trung giản thể
Người cổ đại đọc không nổi là đương nhiên.
Khánh Vân tuyệt vọng ngồi thụp xuống đất. Xong đời rồi, mẹ nếu biết mình bị lạc, về sau nhất định sẽ xích mình ở nhà, vĩnh viễn không thấy ánh sáng mặt trời luôn !
"Đấy là cái gì, chưa thấy bao giờ a, không phải đồ vật xấu xa gì đó chứ"
Triệu đại phu trầm mặc nhìn Khánh Vân thất thần ngồi trên mặt đất, thở dài nhìn lên bầu trời âm u
"Thôi thôi, coi như là ý trời đi "