Tháng mười một đã qua hơn nửa, về lại trường cũng không có ý nghĩa, Cố Tử An quyết định ở nhà cho đến học kỳ tiếp theo.
Gió lạnh rít qua, chỉ trong một lần đã kéo nhiệt độ thấp nhất đến âm mấy độ, người đi bộ trên đường bọc áo lông vũ dày, đeo khăn đội mũ, trang bị đầy đủ cũng khó lòng chống lại cơn gió không lỗ nào không vào, chỉ có thể nhanh chân trốn vào những toà nhà ấm áp.
Tối qua, Cố Tử An và thám tử Thôi Văn giúp liên hệ thương lượng đến hai giờ tối, sáng nay lại vì đồng hồ sinh học nuôi được trong quân đội, thức dậy vào sáu giờ đúng, quầng thâm đen sì chịu trách nhiệm bò đến dưới mắt cậu.
Sau khi bàn bạc với ba Cố, họ quyết định giấu Thẩm Mặc về sự tồn tại của Địch Vĩnh Sương trước, thăm dò suy nghĩ của Thẩm Mặc về kết hôn, liệu có thể kết hôn hay không.
Vân vê nhẫn cưới được đưa đến, nghĩ đến cảnh tượng cầu hôn đã mô phỏng vô số lần trong đầu trước kia, trái tim Cố Tử An đau như đang nhỏ máu, màn cầu hôn giữa bọn họ không nên vội vã và mang tính mục đích như thế.
Sự tồn tại của Địch Vĩnh Sinh như một cây gai, ẩn náu dưới tình yêu vốn nên ngọt ngào, âm thầm kích thích thần kinh yếu ớt của kẻ giấu diếm Cố Tử An, cho đến một ngày nào đó bùng phát ra, có lẽ sẽ xé vụn tình yêu này, có lẽ kẻ giấu diếm đê hèn sẽ nhận được sự khoan thứ.
"Tinh." Điện thoại nhận được tin nhắn, bạn học Nghiêm Ngôn bảo trong tay có vài tài liệu liên quan đến đơn xin bảo lưu cần Cố Tử An đến trường lấy.
Nghĩ hôm nay cũng rảnh rỗi, Cố Tử An nhét nhẫn vào trong túi lớp trong cùng, chuẩn bị lái che đến trường học.
E sợ trước uy lực của gió lạnh, trong trường không có bao nhiêu người đi lại, Nghiêm Ngôn xưng gần cuối học kỳ, mình cần giúp câu lạc bộ thu xếp việc lặt vặt, vậy nên chọn địa điểm gặp mặt ở nhà kho của câu lạc bộ.
Cửa sắt phát ra âm thanh ken két, nhanh chóng mở rồi đóng lại, song vẫn để ít gió lạnh nắm bắt thời cơ chui vào trong.
"Lạnh quá." Cố Tử An giậm chân, nhìn quanh nhưng không thấy Nghiêm Ngôn, đi vào theo từng dãy kệ, "Nghiêm Ngôn? Cậu có đây không?"
"Tớ đang ở đây." Giọng nói yếu ớt vang lên trong góc, Cố Tử An đến gần nhìn, Nghiêm Ngôn gần như ở trong trạng thái khoả thân, áo khoác lông vũ màu đen bị lót dưới người cậu ta, mà trên người cậu ta chỉ mặc quần lót miễn cưỡng che được thân, không biết vì lạnh hay gì mà cơ thể run rẩy, nhưng lại đỏ ửng dị thường."Cậu làm sao vậy?"
"Tớ, tớ đang chờ cậu!" Nghiêm Ngôn đột nhiên bổ nhào tới, mùi pheromone theo động tác của cậu ta lập tức tuôn ra, quấn quanh Cố Tử An một cách phiền phức.
Đòi mạng nhất là, tuyến thể của Cố Tử An dưới kích thích của Nghiêm Ngôn vậy mà cũng bắt đầu nóng lên, cậu đẩy Nghiêm Ngôn, lùi lại mấy bước, muốn trốn khỏi đây.
Nghiêm Ngôn nhìn thấu ý đồ của Cố Tử An vặn vẹo cười to, "Cậu trốn không thoát đâu, tớ đã nhờ người ở bên ngoài khoá chết rồi. Tớ thích cậu đến vậy, sao cậu lại không nhìn lấy tớ? Tớ cũng đâu có tệ."
Nghiêm Ngôn điên cuồng uốn éo cơ thể, dựa gần Cố Tử An, "Tớ đã lén ghép đôi gen của hai chúng ta, 90%! Cao như vậy, chứng tỏ tớ mới là người hợp với cậu, vứt bỏ tên bạn trai kia của cậu đi, tớ sẽ tốt hơn cả anh ta."
"Tôi và Thẩm Mặc xứng đôi 99%!" Cố Tử An đập đầu vào giá đồ, hòng làm mình tỉnh táo lại.
Gương mặt tự mãn của Nghiêm Ngôn đông cứng trong một khoảnh khắc, sau đó điên cuồng tấn công như bị kích thích. So sánh với Nghiêm Ngôn sắp mất đi lí trí, Cố Tử An ở trong không gian nhỏ hẹp này có phần bó tay bó chân.
Đánh Nghiêm Ngôn ngất xỉu, sau đó lấy dây nhảy câu lạc bộ dùng trói cậu ta lên chân kệ, Cố Tử An vừa gọi điện cho 120, 110, vừa thử mở khoá.
Về độ xứng đôi của mình và Cố Tử An, Nghiêm Ngôn không nói dối, pheromone nấn ná trong không khí điên cuồng cám dỗ sự nóng nảy trong lòng cậu, cậu giống như dã thú sắp bị dục vọng chinh phục, hai mắt đỏ ngầu, không ngừng liếc trộm về phía Nghiêm Ngôn.
Cầm dao nhỏ rạch lên cánh tay mình mấy đường, máu tươi và đau đớn kéo chặt con người ở bên bờ sụp đổ, nhưng chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn ngủi.
Giờ phút này, thời gian như bị kéo dài vô tận, Nghiêm Ngôn tỉnh lại si dại bày tỏ tình yêu, không được hồi đáp thì chửi đổng lên, ấy thế mà Cố Tử An lại thấy cậu ta tỉnh cũng khá tốt, ít nhất vẫn có thể nghe thấy âm thanh.
Tiếng phá cửa vang lên, trái tim Cố Tử An hơi buông xuống, đến khi thấy rõ người đầu tiên xông vào, con ngươi cậu co lại.
Cả đời này Thẩm Mặc không sợ thứ gì, cho dù năm đó ba xảy ra sự cố, các cổ đông lớn trong công ty dần lộ rõ dã tâm, dùng mọi cách đe doạ, anh cũng chỉ thoáng cau mày.
Thế nhưng, khi hay tin từ trong miệng người tự xưng là cảnh sát, Cố Tử An có thể bị Omega tinh thần không bình thường nhốt vào phòng, trái tim anh bắt đầu run rẩy dữ dội.
Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì, Cố Tử An sức dài vai rộng. Cho dù, cho dù có gì đi nữa thật, mình cũng sẽ tha thứ cho em ấy, đây không phải lỗi của em ấy.
Trên đường đến Thẩm Mặc nói với mình như thế, móng tay cắt dũa bằng phẳng cấu ra vết máu ở lòng bàn tay.
Vào lúc anh phá cửa tiến vào phòng, máu tươi đầy trên cánh tay Cố Tử An đâm vào mắt anh đau nhói, người ngày thường sợ đau thích làm nũng đang cầm dao rạch vết thương lên cánh tay.
Anh nhanh chóng giành lấy dao trong tay cậu, ngại vết thương trên người cậu, ngập ngừng không biết nên ôm hay không, Cố Tử An liền chui vào lòng anh, nức nở như thú con.
"Về nhà, Thẩm Mặc, về nhà." Cố Tử An ôm eo Thẩm Mặc nhắc mãi, khi nhân viên y tế đến gần lập tức như cự long sắp bị cướp đi báu vật, dựng móng vuốt sắc nhọn lên.
Thẩm Mặc chỉ đành theo lời đọc của bác sĩ giúp Cố Tử An xử lý vết thương trên cánh tay, nhưng lại lúng túng trước kì phát tình bị gợi lên của cậu.
Thuốc ức chế lưu hành trên thị trường hiện nay chỉ có tác dụng vào giai đoạn đầu phát tình, còn với người ở trong giai đoạn giữa như Cố Tử An, tác dụng còn chẳng bằng một nụ hôn của bạn đời.
Vậy nên, hề hề, bác sĩ vỗ tay mấy cái trước mặt Thẩm Mặc rồi rời đi, trước khi đi nhìn Cố Tử An dính trên người Thẩm Mặc ân chu đáo dò hỏi có cần tìm tài xế lái thay không.
Từ chối ý tốt của bác sĩ, Thẩm Mặc chở Cố Tử An về nhà, đối với chuyện xảy ra kế tiếp, mong chờ, hồi hộp, lo lắng, đau lòng, đủ tâm trạng trộn lẫn vào nhau.
Dường như sự có mặt của Thẩm Mặc đã xoa dịu cảm xúc của Cố Tử An, cả quá trình cậu mặc người sắp xếp, đến khi về tới nhà, chú thỏ trắng ngoan ngoãn nhanh chóng trở nên hung bạo.
Cố Tử An đè Thẩm Mặc vẫn đang khoá cửa lên cửa, hôn nồng nhiệt.
"Đi vào phòng." Thẩm Mặc đẩy cậu, sau đó trời đất quay cuồng, anh bị bế vào phòng ngủ, đặt nhẹ nhàng trên giường, người phía trước nhanh chóng đè xuống.
Từng kiện quần áo bị cởi bỏ, ném bừa xuống sàn, Thẩm Mặc cố gắng tiếp nhận nụ hôn của Cố Tử An, không ngừng trấn an, đột nhiên ngón tay man mát, ngón giữa được đeo lên một chiếc nhẫn.
"Thẩm Mặc, gả cho em được không?" Cố Tử An thở hổn hển hỏi.
"Anh đã thế này rồi mà còn không gả?" Thẩm Mặc ám chỉ, ánh mắt ẩn ý lướt qua cơ thể đã trở lại trạng thái lúc chào đời.
Người bị kích thích dốc sức công thành chiếm đất, vết thương trên cánh tay rách ra, máu thấm ướt đẫm, tình dục thuộc về dã thú chỉ vừa mới bắt đầu.
_
Lời tác giả: tui rất muốn tạo xe, nhưng năng lực không đủ, huhuhu.