Giải thích với Tiểu Trúc xong, Tiểu Khai trở về chỗ ngồi, định dùng truyenfull.vn để tra tìm thử xem rốt cuộc Trữ Nguyện là người như thế nào, vì cái gì mà lại có thể tự tin cuồng vọng đến như vậy. Nhưng vừa mở máy tính thì điện thoại lại reo lên.
" Tiểu Khai đệ đệ, là ta nga." Thanh âm đầu kia của điện thoại phảng phất như một cô gái đang làm nũng với người yêu: " Hì hì, sai sai, đoán xem ta là ai."
Tiểu Khai cảm thấy trái tim mình rạo rực mãnh liệt, bật thốt: " Tiêu tổng giám."
" Gọi ta là Vận tỷ là được rồi." Tiếng nói của Tiêu Vận thật là gợi cảm, thực tế là như đang làm nũng, cái loại này như là thanh âm vọng lại trong mũi, làm cho phòng tuyến trong tâm lý Tiểu Khai nhất thời như tảng băng tan rã: " Tiểu Khai đệ đệ, ta tìm đệ có việc nga."
" Vừa đúng lúc, ta cũng tìm cô có việc." Tiểu Khai nói: " Làm sao cô biết số điện thoại của ta vậy?"
" Còn nói nữa." Tiêu Vận oán trách nói: " Không ngờ trong công ty lại phân ta tính tiền lương cho nhiều nhân viên như vậy, hại người ta cả buổi sáng tra tìm suốt từ bảy giờ sáng tra tới bây giờ mới có được số của đệ, đệ nói, đệ làm sao bồi thường cho ta đây?"
" Ta…ta.." Tiểu Khai rất muốn nói là cũng không phải ta kêu ngươi tra tìm, nhưng trong lòng nghĩ lại thì thấy dương dương, vì thế lời tuyệt tình như vậy hắn cũng không thể nói ra lời, chỉ là thở dài: " Được rồi, cô ở đâu, tôi tới tìm cô."
" Hì hì, Tiểu Khai đệ đệ là tốt nhất đó, đệ ra khỏi cửa thì quẹo trái sẽ gặp ta thôi." Tiêu Vận cười khanh khách gác điện thoại.
Tiểu Khai đẩy cửa đi ra ngoài, quẹo bên trái đi hơn mười bước thì nhìn thấy Tiêu Vận.
Hôm nay Tiêu Vận ăn mặc thật là tỉ mỉ, thoạt nhìn diễm quang bắn ra bốn phía, ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho toàn thân nàng toát ra một tầng sáng vàng, thoạt nhìn giống như một ma nữ tràn đầy mị hoặc, lại giống như một tiên tử xuất trần, nhưng tiên tử lại tuyệt đối không có vẻ gợi cảm như vậy, còn ma nữ thì lại không có phiêu dật như thế. Trong tâm lý Tiểu Khai đã có lòng chuẩn bị nhưng phảng phất vẫn như bị sét đánh, đứng đó ngây ngốc hơn mươi giây mới thanh tỉnh lại.
" Lên xe đi." Tiêu Vận vỗ cửa xe phía sau, Tiểu Khai mới chú ý nàng tự mình lái xe tới, điều này hiển nhiên chính là xe của nàng, trong xe lại có một mùi thơm dìu dịu, Tiểu Khai ngồi vào, Tiêu Vận liền nổ máy xe.
" Chúng ta đi đâu?" Tiểu Khai hỏi.
" Theo giúp ta mua quần áo." Ánh mắt long lanh của Tiêu Vận nhìn một lượt trên mặt Tiểu Khai, bổ sung nói: " Nội y."( quần áo trong)
Trong đầu Tiểu Khai vang lên một âm thanh " ông" một tiếng lớn, ánh mắt không tự chủ được nhìn xuống ngực mình, hít thở đã bắt đầu dồn dập. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Tiêu Vận làm như vô tình, hít sâu một hơi, hai vú trước ngực có vẻ càng thêm cao vút: " Vốn ta muốn tìm một người bạn đi với ta để giúp ta, nhưng đột nhiên cô ấy lại có việc không thể đến đây, ta thì lại muốn đi, vì thế đã nghĩ đến đệ.
" Nhưng ta…ta…" Tiểu Khai nói: " Ta cùng cô đi mua nội y, không tốt lắm đâu."
" Không có gì không tốt cả." Tiêu Vận ra vẻ như vô tư nói: " Cuối cùng ta cũng tìm được người giúp đỡ đề ra ý kiến, nói lên cách nhìn, không tìm đệ chẳng lẽ bảo ta đi tìm Trữ Nguyện?"
" Tuyệt đối không được." Tiểu Khai buột miệng thốt: " Tìm hắn chi bằng tìm ta."
" Hắn cũng tốt đấy nha." Tiêu Vận nói: " Hắn tốt với ta hơn đệ nhiều, ngày hôm qua còn thổ lộ với ta…"
" Vậy sao cô còn cự tuyệt hắn làm chi…" Tiểu Khai buồn bực nhỏ giọng lầm bầm: " Cô còn nói ta là bạn trai…"
Tiêu Vận nhất thời nở nụ cười, cười đến lạc hồn, cười thật lâu mới quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn Tiểu Khai: " Tiểu Khai đệ đệ, đệ ghen sao?"
" Ta không có." Tiểu Khai mặt đỏ lên: " Cô cẩn thận lái xe, đừng có để xảy ra chuyện."
" Hì hì, không cần ghen đâu." Tiêu Vận có vẻ vui vẻ, giải thích: " Chuyện ngày hôm qua thật ra là như thế này, hắn chờ các ngươi vừa đi, thì thổ lộ với ta, nói thích ta, nhưng ta một chút cũng không thích hắn, cho nên ta nói, ta là bạn gái của Nghiêm Tiểu Khai, muốn cho hắn biết khó mà lui, nhưng lại không nghĩ đến hắn tìm đệ quyết đấu nga."
" Vậy cô làm sao biết hắn đi tìm ta quyết đấu?" Tiểu Khai hỏi.
" Bởi vì hắn vừa tìm đệ xong thì gọi điện thoại cho ta." Tiêu Vận nói."
" Ngay cả số điện thoại của cô mà hắn cũng có." Tiểu Khai giống như ăn phải thứ gì khó chịu lầm bầm: " Còn nói không thích hắn…"
Tiêu Vận cười càng ngọt ngào hơn, nụ cười làm nước dãi của Tiểu Khai cũng muốn chảy ra, thanh âm của nàng cũng đã bắt đầu ôn nhu dị thường: " Tiểu Khai đệ đệ, chẳng lẽ đệ thích ta?"
" Không..không có." Tiểu Khai lau mồ hôi trên trán: " Ta chỉ là tò mò."
" Tiểu Trúc là bạn gái của đệ sao?" Tiêu Vận bỗng nhiên hỏi một câu.
" Phải, đúng vậy, cũng.." Tiểu Khai liên tục gật đầu rồi lại lắc đầu, trong tích tắc cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì: " Nàng không đáp ứng ta."
" Hì hì, ta làm bạn gái của đệ, được không?" Tiêu Vận bỗng nhiên tấp xe vào bên đường, quay đầu lại, nhiệt tình nhìn Tiểu Khai: " Tiểu Khai đệ đệ, đệ thấy tỷ tỷ thế nào?"
" Đừng, đừng có nói giỡn nữa." Gương mặt Tiểu Khai như phát sốt lên từng đợt, từng đợt: " Tiêu tổng giám, kỳ thật ta cũng muốn hỏi, cô làm sao mà biết ta vậy?"
Tiêu Vận bỗng nhiên trầm mặc xuống, nụ cười trên mặt đều biến mất sạch sẽ, Tiểu Khai nhìn thấy kỳ lạ, cả nửa ngày mới hỏi: " Ta hỏi sai gì sao?"
" Không có." Trên mặt Tiêu Vận lộ ra thần sắc miễn cưỡng, khẽ thở dài: " Tiểu Khai đệ đệ, đệ thật sự không nhớ ta sao?"
" A…" Tiểu Khai hoàn toàn ngạc nhiên: " Trước kia chúng ta có quen biết hay sao?"
" Đương nhiên." Tiêu Vận lộ ra bộ dáng thản nhiên: " Nếu không phải như vậy, làm sao ta lại muốn làm bạn gái của đệ chứ?"
" Nhưng mà…nhưng mà…nhưng…một chút ấn tượng ta đều không có a." Tiểu Khai nuốt nước miếng, cố gắng nhớ lại chuyện ngày xưa của mình, nhưng nghĩ đến nhức cả đầu cũng không biết khi nào mình đã từng biết qua một đại mỹ nhân như vậy.
" Như vậy đi." Tiêu Vận lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng: " Ta kể cho đệ nghe một chuyện xưa, là một chuyện đã nhiều năm trước, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng ở trong trí nhớ của ta, phảng phất như chỉ mới xảy ra thôi."
Tiểu Khai vẻ mặt ngây ngốc gật gật đầu, hắn cảm giác như mình sắp nghe được một chuyện xưa giống như đang xảy ra trong tiểu thuyết tình cảm về một chuyện xưa cũ nào đó, thanh mai trúc mã, nhưng mà hắn chỉ nghĩ giống như nghe một chuyện thần thoại, mà hôm nay…không ngờ Nghiêm Tiểu Khai ta lại thật sự gặp phải chuyện như thế hay sao?
" Tại rất nhiều năm trước, có một tiểu nam hài, lúc đó hắn còn rất nhỏ, cha mẹ hắn thường ra ngoài đi làm, cho nên hắn luôn một mình ở nhà. Hắn rất độc lập, rất giỏi giang, nhưng lại thật cô độc…" Tiêu Vận nói rất chậm, rất vững vàng, mang theo ý tứ như trở về lúc đó, làm cho Tiểu Khai cũng từ từ bị lôi cuốn vào trong không khí câu chuyện: " Tiểu nam hài mỗi buổi sáng đều phải đi học, hắn rất nghe lời, rất tiết kiệm, mỗi buổi sáng đều chỉ có hai cái bánh bao, một ly đậu tương, thẳng đến có một ngày…"
" Ngày hôm đó, tiểu nam hài tại góc phố gặp được một tiểu nữ hài rất kỳ quái, tiểu nữ hài lại mặc một cái váy rất kỳ quái và một cái áo khoác mỏng manh, vào trong một ngày mùa thu giá lạnh đứng ngay ngã tư đường có vẻ cô đơn và co ro, mỗi một cơn gió lạnh thổi qua thì thân thể tiểu nữ hài lại co rút lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn tiểu nam hài.." Tiêu Vận có chút động tình, trong ánh mắt xinh đẹp dâng lên một làn nước: " Đó là một thế giới lạnh lùng, những người đi ngang qua, không có một ai dùng ánh mắt quan tâm liếc nhìn xem cô bé, lại càng không có ai dừng lại hỏi thăm cô bé làm sao vậy, ngoại trừ chỉ có một người, hắn chính là tiểu nam hài kia."
Trong lòng Tiểu Khai chợt nhảy lên, hắn nhớ rất rõ ràng, khi hắn còn bé có một đoạn cuộc sống mỗi ngày quả thật chỉ có uống đậu tương và bánh bao, mỗi ngày đi dọc theo ngã tư đường đi đến trường học, thậm chí hắn còn nhớ tới vị tiểu nữ hài kỳ quái đó.
" Cô…cô là đang nói..tiểu nữ hài…kỳ quái đó chính là cô?" Tiểu Khai dùng sức nuốt một ngụm nước bọt.