Thấy cô chỉ là nhìn ông trầm mặc không lên tiếng, vì vậy Minh Thiên từ từ mở miệng:
-Khuyên cô không nên quá cố chấp, nên sớm giao nó cho tôi, như vậy tôi còn có thể bỏ qua, cô cũng sẽ không chịu quá nhiều tội.
- Hả? Thật sao? Nếu như đến việc bảo vệ con gái của mình mà tôi cũng không làm được, vậy còn tính là mẹ ư?. Lại nói hình như ông không phải là người có quyền quyết định sống chết của ai đó? Hơn nữa đứa bé này thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi, ông lấy thân phận gì để bắt nó?
- Quyền nuôi dưỡng? Ha ha. - Minh Thiên cười lạnh một tiếng nhìn Duy Nhất: - Những thứ đó chỉ là do các người tự thỏa thuận với nhau mà thôi, đối với tôi mà nói đây chẳng qua chỉ là một tờ giấy, tôi nói như thế nào chính là như thế đó, tôi chính là luật pháp, cô không được phép nói không.
- Thật sao? Vậy thì thật xin lỗi, người có quyền tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái với tôi chỉ có Minh Dạ Tuyệt, về phần ông, không có tư cách. Nếu như muốn Nhu Nhi trở về, ông hãy bảo con trai của ông đến đây nói chuyện với tôi. - Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Minh Thiên, Duy Nhất xoay đầu nhìn qua ven đường.
Một người từ khi cháu gái mình ra đường còn chưa đến thăm cháu gái một lần, còn có tư cách đến đây nói chuyện với cô sao? Nếu như Minh Dạ Tuyệt có loại ý nghĩ này, muốn đem Nhu Nhi giao cho Minh Thiên, cô bảo đảm, từ giây phút này trở đi, cô vĩnh viễn sẽ không để cho anh thấy mặt Nhu Nhi nữa.
- Ha ha ha. . . . . . - Minh Thiên khinh miệt nhìn Duy Nhất bằng một con mắt, đột nhiên nở một nụ cười, sau hồi lâu mới chậm rãi dừng lại, trong mắt nhiều hơn một tia khi dễ - Cô đang cố trì hoãn thời gian đó sao? Muốn đợi Tuyệt tới nơi này cứu người? Tôi cho cô biết, hôm nay nó sẽ không tới đây đâu, mà cô cũng ngoan ngoãn giao đứa bé này cho tôi đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi cái thành phố này, không cần xuất hiện ở chỗ này nữa, nếu không, cô sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.
- Có ý tứ gì? - Duy Nhất chợt ngẩng đầu nhìn, trong nội tâm là hồi hộp mong chờ.
Anh có ý gì đâu? Chẳng lẽ Minh Dạ Tuyệt bày mưu tính kế bảo ông làm như thế sao? Nếu quả thật đúng như vậy, trải qua mấy ngày nay anh im lặng không lên tiếng xem như là dời binh? Nếu quả thật như lời nói, vậy thì lòng dạ của anh cũng quá sâu.
- Có ý tứ gì? Ý tứ chính là nó là con trai tôi, nếu quả như thật gặp phải chuyện gì, nó đương nhiên phải phục tùng tôi, cô cho rằng nó sẽ vì cô mà phản đối tôi sao? Hôm nay nó biết tôi sẽ tới đây, nhưng không có xuất hiện, chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Khuyên cô đừng từ chối vô vị như thế.
- Thật sao? Chưa chắc đâu! - Duy Nhất cau mày, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy một góc tối nào đó được khơi thông, vì vậy giương mắt nhàn nhạt nhìn sự giễu cợt trong giọng nói của ông ta. Chuyện trước kia còn rõ mồn một trước mắt, Minh Dạ Tuyệt làm sao lại có thể dễ dàng nghe người khác điều khiển như thế? Cô không tin Minh Dạ Tuyệt sẽ nghe ông ra lệnh, nhưng hôm nay anh không có tới nơi này, nên chuyện này có chút kỳ hoặc.
- Cô. . . . . . , hừ, hiện tại cũng không có ai cứu mạng cô, mạng của cô đang nằm trong tay tôi, tôi sẽ để cho cô xem một chút hậu quả của việc làm trái với ý tôi là như thế nào. - Nghe được lời của cô..., trái tim Minh Thiên đột nhiên xông lên một cơn lửa giận, lời của cô nói trúng tâm sự của ông, rồi lại làm phiền thân phận của ông. Cố đè hỏa giận trong đầu xuống, hung hăng nhìn chằm chằm cô, chân lui về sau, đôi tay vung mạnh lên, trầm giọng ra lệnh cho những người áo đen kia: - Mang đứa bé kia đi, khiến cô gái này biến mất khỏi cõi đời này. Nếu để cho tôi còn thấy bóng dáng của cô ta, vậy các cậu sẽ biến mất ở cõi đời này.
- Chậm một chút, ông nhất định phải làm như thế sao? - Duy Nhất nhấc một tay lên, đưa mắt nhìn thẳng người đàn ông kia, nói ra từng chữ một.
Âm thanh nhẹ nhàng, không có một tia sức nặng nào. Nhưng ai biết rõ cô sẽ biết, đây là lúc cô tức giận nhất, cũng là thời điểm cô sẽ bộc phát, lúc này tốt nhất đừng chọc giận cô, nhưng có vài người giống như không hiểu đạo lý này, tiếp tục phách lối.
- Thế nào? Cô sợ? - Nghe Duy Nhất thấp giọng nói như thế, Lâm Lệ cười đến hài lòng, hôm nay rốt cuộc có thể phát tiết mối hận trong lòng rồi, nếu năm đó cô không xuất hiện, thì con gái của bà đã sớm trở thành nữ chủ nhân của bang Thiên Minh rồi, nhưng bây giờ thì sao, cô nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt lại hù cho không dám lên tiếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, tất cả ngạo khí trước kia đều không thấy, căn bản là không giống con người nữa. Vốn bà muốn tìm cho con gái mình một người chồng tốt, nhưng cơ bản tất cả đều bị đóng cửa, giam mình trong bang Thiên Minh suốt đời, chẳng được ra ngoài nửa bước, thì làm sao gặp được người đàn ông tốt? Tất cả những chuyện này đều là lỗi của cô gái kia, nếu không phải là cô ta, thì chắc chắn con gái của bà sẽ trở thành nữ chủ nhân của bang Thiên Minh, cũng nhất định sẽ là một khuê nữ danh môn vọng tộc, làm sao lại rơi vào kết cuộc hôm nay?
Duy Nhất giương mắt nhìn Lâm Lệ, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng tàn nhẫn, không hề nói gì, bàn tay đặt vào trong túi, từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động đặt vào tai, khẽ mở môi đỏ mọng "Anh, đến chưa?"
- Đến, đến, đang phân công việc. - Trong điện thoại truyền ra giọng nói gấp gáp, còn bất chợt truyền ra vài tiếng thắng xe, dồn dập trong loa.
- Được, nhanh lên một chút, em sợ mình không sống được, dù biến thành quỷ khóc, em cũng muốn tìm người tính sổ. - Duy Nhất nói xong liền cúp điện thoại, giương mắt nhìn Lâm Lệ, trong mắt mang theo tia lạnh lẽo.
Sợ? Cái này chỉ thuộc về đứa bé bà gặp ngày xưa, kể từ sau cái đêm đó, bị bỏ rơi dường như sắp chết, thế giới của cô đã không còn chữ “sợ”.
- Anh xem. . . . . . nhìn cái gì? Cô mà dám đụng đến tôi sao, tôi sẽ cho cô cùng với tên tạp chủng này. - Lâm Lệ bị đôi mắt lạnh lùng trừng to của người kia làm cả lòng nao nao. Bước chân lảo đảo lui về phía sau, thấy những người áo đen kia vẫn chưa có hành động, giọng run rẩy quát lên - Các người còn lo lắng gì? Còn chưa động thủ?
Không biết vì sao, mặc dù Duy Nhất chỉ trừng mắt như vậy, nhưng đã làm cho thân thể bà ta run lên. Giọng nói cũng mang mấy phần lấp bấm lo sợ.
- Thật sao? Bà hỏi xem bọn họ dám không? - Nhìn dáng vẻ kinh sợ của Lâm Lệ, Duy Nhất cười nhạo một tiếng, mắt từ từ quét nhìn về phía những người áo đen kia, cả người hiện đầy khí lạnh.
Cô không hiểu tại sao trên cõi đời này lại có loại người như thế, giống như tất cả mọi người nên bị bà đè ở dưới chân, nếu có người không theo ý của bà rồi, sẽ giống như là trời đánh đạo lý không che. Nhưng bây giờ tất cả đều không quan trọng, cô và bà ta vốn là hai người khác nhau. Cô cũng không có nghĩa vụ nghe Lâm Lệ định đoạt, hơn nữa, rất rõ ràng hôm nay bọn họ tới vốn cũng không có ý bỏ qua cho cô, đã như vậy, cô sẽ không xuống tay lưu tình. cô không phải là Duy Nhất của trước kia, có thể mặc cho người vê tròn rồi chà đạp, nếu có người dám động đến sợi long của cô, cô nhất định sẽ đòi lại gấp vạn lần.
Mà bây giờ, cô chỉ cần cùng bọn họ chu toàn một phút là được rồi.
Những người áo đen kia canh chừng dáng vẻ của cô, bước chân không khỏi lặng lẽ thả chậm, không biết vì sao, nhìn cô gái trước mắt, bọn họ giống như ngửi thấy mùi vị tử thần, bọn họ đã trải qua không ít trận chém giết trong giới hắc đạo, nhưng bọn họ lại không dám xem thường cô gái trước mặt.
- Mấy năm này thiên hạ thái bình nên các người quên hết võ công rồi sao? Động thủ - Minh Thiên nhìn những người áo đen kia đang thận trọng bước từng bước nên lạnh lùng quát.
Ông cũng có thể phát hiện ra, trên người Duy Nhất phát ra hơi thở tàn nhẫn, loại hơi thở tàn nhẫn đó không phải người bình thường nào cũng có thể có dược, nhưng nhìn bước chân cẩn thận của bọn thuộc hạ, làm ông quá mức thất vọng, mấy năm qua này, bang Thiên Minh dần dần thối lui khỏi vòng hắc đạo, chẳng lẽ cũng làm cho bọn người từng lấy việc chém giết làm một phần của cuộc sống nay lại quên mùi máu tanh rồi?
Những người áo đen kia được chủ nhân của bọn họ ra lệnh, liếc mắt nhìn nhau, cùng chung ý tưởng, khẽ gật đầu một cái, mười người áo đen nhất trí sẽ xông lên cùng một lúc. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng có nhiều người, không tin bọn họ cùng tiến lên lại không đấu nổi một người phụ nữ.
“Chi…….” “Két…….”
đang lúc bọn họ muốn xông lên, bên tai đột nhiên vang lên mấy tiếng thắng xe bén nhọn, làm cho lỗ tai của người ta kêu ông ông.
Nghe được tiếng vang, mọi người cả kinh chợt quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy từ trong xe có mấy người đàn ông vọt phóng xuống xe.
- Nha đầu, em ở chỗ nào? – một người trong đó giống như là người đàn ông dẫn đầu, vừa xuống xe liền lớn tiếng nhìn chung quanh.
Minh Thiên thấy những người này thì chau mày lại, xem xét kỹ lưỡng những người đột nhiên đến đây, rõ ràng là ông đã phong tỏa khắp con đường này rồi, những người này từ đâu tới.
- Nơi này không có người cậu muốn tìm, khuyên cậu rời đi sớm một chút, nếu không………
- Em đang ở đây……- Lời của Minh Thiên còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy người đàn ông kia lập tức bỏ qua câu nói Minh Thiên, xem như ông không có ở đây, nhưng khi nghe được giọng nói quen thuộc thì cặp mắt trợn to, không hề để ý chút nào đến Minh Thiên, chợt quay đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, nhưng anh chỉ thấy một đám người áo đen, cũng không thấy được bóng dáng của chủ nhân giọng nói.
- Cút – Thượng Quan Hạo rống giận với những người áo đen dám ngăn cản anh, dôi mắt vì tức giận mà bốc lên ngọn lửa rực rỡ.
Những người áo đen kia nhìn nhau một cái, thân thể lại tuyệt không hề động đậy, người nọ là cái gì mà bắt bọn họ nhường đường, bọn họ tự nhiên sẽ không đi.
“Rầm” không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, một người áo đen đã ngã rầm xuống đất, chỉ thấy tay chân Thượng Quan Hạo mang theo gió, lại nhấc một tay lên, nâng chân ra khiến chỉ một tên áo đen nữa rơi xuống đất, lúc này những người đàn ông khác cũng xuống xe, vừa thấy anh động thủ, lập tức hô hô lạp lạp chạy vọt đến. Theo tiếng “rầm rầm” của vật thể tơi xuống đất, al những tiếng kêu rên thảm thiết, trong nháy mắt, nơi này lại khôi phục vẻ yên tĩnh, những người áo đen kia đều té xuống đất. Vận khí tốt một chút vẫn còn có thể nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, vận khí không tốt đã sớm nhắm hai mắt không lên tiếng. Đồng thời, cũng lộ ra bóng dáng mẹ con Duy Nhất đáng bị bọn họ bao vây.
- Nha đầu chết tiệt kia, anh đã nói nơi này không an toàn, bảo em theo anh về nhà mà em không nghe lời, hiện tại thì tốt rồi? Mẹ nó! Hôm nay anh không đến đây kịp, nếu hôm nay anh không đến thì làm hế nào? – Thượng Quan Hạo vừa nhìn thấy Duy Nhất không bị thương tích gì lập tức rống lên trách mắng.
Đáng chết nha đầu này luôn làm cho anh lo lắng.
- Hắc hăc he he, đại ca, không phải là em vẫn bình an vô sự sao? Đừng lo lắng mà! - Duy Nhất hơi mỉm cười bình thân vô sự sao? Đừng lo lắng mà! – Duy Nhất hơi mỉm cười nói, đưa tay nắm lấy tay anh, không ngừng quơ múa
- Đúng vậy, cậu rất lợi hại nha. – Nhu Nhi cũng sung bái kéo cánh tay còn lại của THượng Quan Hạo, trong mắt mang theo ánh sáng sung bái. thì ra người cậu này của bé cũng rất lợi hại!
- Cậu………..
- Vị tiên sinh ày, cậu có biết người cậu đánh là người nào không?, cậu đã phạm sai lầm lớn rồi đó. – Lúc ánh mắt của Thượng Quan Hạo nhu hòa hơn, chuẩn bị để ghé qua, hôm nào khác sẽ dạy dỗ hia mẹ con cô, sau lưng đột nhiên truyền đến nột giọng nói không được hoan nghênh