Sau khi mấy người này rời đi, Quý Hy kéo Nguyên Chỉ Linh đến máy ATM đem tài khoản cho cô xem. Bởi vì anh xem phản ứng của cô khi nghe thấy chữ Leapcron vẫn không hề ý thức được anh là kẻ có tiền như thế nào?
“Tức là khả năng về máy tính của anh rất lợi hại”
Nhớ lại phản ứng của cô khi nãy anh rất buồn cười. Người bình thường sẽ là: – thế thì anh phải có rất nhiều cổ phiếu của Leapcron chứ? Thế mà vợ anh sao có thể đơn thuần như thế? Rất đáng yêu
Anh lấy thẻ ATM trong ví, Nguyên Chỉ Linh đột nhiên giữ tay anh:
– Chờ đã.
– Sao thế?
Anh ung dung nhìn cô, chẳng lẽ cô đột nhiên hiểu được anh là một phú hào hàng thật giá thật?
– Vừa rồi anh ta nói thật sao?
– Nói cái gì? Chuyện anh là một trong những người sáng lập Leapcron à?
– Anh có đầu tư có lãi gấp vài lần?
Thì ra là chuyện này, xem ra để cô hiểu được là rất khó.
– Đúng. Quý Hy gật đầu
– Anh đầu tư bao nhiêu, một trăm vạn sao? Vậy anh buôn bán lời vài trăm vạn? Thì ra là thế, khó trách anh nói anh có tiền mua nhà, bây giờ thì em hiểu rồi. Nguyên Chỉ Linh có chút đăm chiêu nói.
Quý Hy thiếu chút nữa ngất xỉu. Đây là định nghĩa có tiền của cô? Có mấy trăm vạn để mua nhà đã là có tiền? Đúng là thua cô rồi!
– Lại đây, đút thẻ vào đi.
Anh kéo cô lên trước, từ sau vòng tay ôm cô, đưa thẻ cho cô.
Nguyên Chỉ Linh nhìn anh rồi ngoan ngoãn cắm thẻ vào.
Quý Hy nói thầm vào tai cô mật mã:
Cô theo lời bấm số, lại thấy anh tiếp tục nói:
– Những số này có thể dịch ra là “bà xã, bà xã anh yêu em, bà xã anh yêu em”
( đọc giống bà xã, (wu er ling) gần giống anh yêu em).
Mặt đột nhiên nóng bừng, đầu choáng váng khiến cô suýt nữa bấm nhầm số.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh, gắt giọng:
– Đừng làm loạn nữa.
– Anh nói thật mà. Quý Hy cười: bà xã à anh yêu em.
Thật không có cách nào với anh, cô lấy khuỷu tay thúc anh. Người đàn ông này thực sự là mặt quá dày:)
Bấm mật mã rồi, máy xác định mật mã không sai nhảy đến lựa chọn kế tiếp:
– Xong rồi, anh muốn rút tiền hay muốn chuyển khoản? Cô vẫn tưởng anh đang đùa
– Vấn tin số dư.
Cô nghe lời anh mà bấm vào nút cần chọn.
Qua vài giây, màn hình hiện ra kết quả, Nguyên Chỉ Linh còn không xem mà quay lại hỏi anh: – xong rồi, làm gì nữa?
Anh thật sự không còn gì mà nói. Con số đều trước mắt cô cô còn không xem:
– Em xem tài khoản còn bao nhiêu?
Nguyên Chỉ Linh lúc này mới nhìn lên màn hình, sau đó như bị sét đánh, cả người cứng đờ.
– Bao nhiêu? Quý Hy khẽ tựa vào vai cô, mỉm cười hỏi.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối không nói nên lời, cho dù nói được, dãy số này dài như thế này muốn đọc kiểu gì, trong thời gian ngắn cũng khó mà đọc.
Bao nhiêu số?
Hai, bốn, sáu, tám
Cô nhìn nhầm hay cái máy này có vấn đề, làm gì có người nào trong thẻ có nhiều tiền như vậy
Ba ngàn bảy trăm năm mươi chín vạn sáu ngàn tám trăm bảy mươi hai nguyên (đơn vị tiền) .. nguyên
Cô sắp điên!
Nhiều số quá không tính được à? Quý Hy mỉm cười, có lòng tốt giúp cô đọc:
– Số này là ba ngàn bảy trăm năm…
– Câm miệng!
Nguyên Chỉ Linh đột nhiên kêu lên, đồng thời lấy khuỷu tay thúc anh một cái. Anh không biết tai vách mạch rừng sao?
Cô vội vàng ấn hủy bỏ, đem thẻ ATM cất đi, kéo anh bước đi.
Cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi không nói một lời kéo anh về nhà, đóng cửa thật kĩ rồi mới nhíu mày nhìn anh.
– Chuyện này là thế nào? Cô cầm thẻ ATM trong tay hỏi anh.
– Anh đã nói với em là anh có tiền còn gì? Anh ra vẻ vô tội nhìn cô.
– Em nghĩ anh nói là mấy trăm vạn thôi. Nhưng số tiền trong này là nhiều người kiếm cả đời thậm chí là mấy đời cũng không được.
– Có một số người vẫn làm được, mà anh vừa khéo lại ở trong những người đó.
Quý Hy nhún nhún vai, bộ dáng thoải mái, tự tại.
Nguyên Chỉ Linh không còn gì để nói triệu có lẻ, số tiền này đủ cho bọn họ sống cả đời không phải lo nghĩ. Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi lại kéo tay anh đi ra khỏi nhà.
– Vừa mới về nhà thôi, em lại muốn đi đâu? Quý Hy thấy lại kéo cô lại.
Hai mắt cô sáng lên cao hứng nói với anh:
– Anh không phải là biết đầu tư sao? Chúng ta đến ngân hàng đem tiền này đi đầu tư, nói không chừng sau này chỉ dựa vào lợi tức cũng có thể nhàn hạ không phải nghĩ rồi.
Cô rất thông minh đúng không?
Quý Hy như đang nhìn người ngoài hành tinh, sau đó anh cười phá lên, cười đến gập cả người, Nguyên Chỉ Linh bị anh ôm trong lòng cũng bị kéo cho khó đứng vững.
Cô kì quái nhìn anh, chờ anh ngưng cười mới nhíu mày hỏi:
– Anh đang cười cái gì thế?
– Vợ à, em rất đáng yêu. Anh hôn cô
– Anh đang cười cái gì?
– Trước đó anh đã nói với em rồi. Tài khoản này là tiền tiêu vặt thôi? Tiền tiêu vặt chính là dùng để tiêu. Chúng ta muốn sống an nhàn không cần dựa vào lợi tức này. Chồng em còn rất nhiều tiền, đủ cho em mỗi ngày đều an nhàn hiểu không?
Nói thật, cô tuyệt đối không biết hơn triệu có thể đem đi tiêu vặt sao? Hơn nữa anh còn nói anh có rất nhiều tiền. Điều này khiến cô hoài nghi không rõ cuối cùng thì anh có bao nhiêu tiền.
Cô nhíu mày:
– Anh rốt cục có bao nhiêu tiền.
– Không biết, chưa tính.
– Anh ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng không biết sao dám nói mình có nhiều tiền? Nguyên Chỉ Linh trừng mắt nhìn anh
Quý Hy nghiêm trang nói:
– Cổ phiếu của Leapcron mỗi tấm là khoảng $, anh không biết rõ mình có mấy chục vạn tấm. Trước đó, anh bán mười vạn tấm đầu tư buôn bán lời gấp vài lần, rồi lại tiếp tục đầu tư nữa. cho nên nói thật, anh khó mà tính được mình có bao nhiêu tài sản. Nhưng nếu em muốn xác định rõ thì để anh bảo kế toán viên cao cấp thông kê lại rồi nói cho em.
Cô nghe xong hoàn toàn á khẩu, chỉ cảm thấy như bị một đống con số và tiền mặt đè lên người… cô sắp ngất.
– Cha, vì sao mẹ không nói gì, mẹ đang tức giận ạ?
– Không phải, mẹ đang rất vui, vui đến nói không nên lời.
Nghe thấy anh nói, Nguyên Chỉ Linh đột nhiên chạy đến hung hăng đá anh một cái rồi lại trừng mắt lườm anh.
Quý Hy mỉm cười, xem ra vợ còn vì anh có nhiều tiền mà tức giận.