rưỡi, khu nhà trọ cũ yên tĩnh dường như tất cả đều đang ngủ, im lặng không một tiếng động.
Quý Hy thận trọng đi lên tầng ba, sau đó lấy chiếc chìa khóa trong túi nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa..
Cửa lớn tách một tiếng mở ra, tiếng động nhỏ dọa anh nhảy dựng lên
– Anh nghĩ em đang ngủ cùng con rồi chứ.
Anh mỉm cười với vợ đang mở cửa cho anh, rồi nhìn về phía phòng ngủ:
– Nhân Nhân ngủ rồi?
Nguyên Chỉ Linh mặt lạnh tanh không nói một lời, xoay người quay về phòng khách, ngồi lên sô pha
Quý Hy phát hiện thái độ của cô hơi kì lạ, anh khóa cửa rồi mới đi đến ngồi xuống bên cô, ôn nhu nói:
– Sao thế? Không phải vì anh về muộn mà giận chứ?
Nguyên Chỉ Linh im lặng không nói nhìn anh.
Quý Hy bị nhìn đến chột dạ. Có phải cô đã biết vì đề phòng một ngày nào đó bị Ngô Kinh Hiền đòi lại nhà mà đã lén lút mua căn hộ lần trước bọn họ đến xem chứ?
– Ak! Vợ à , em làm sao thế? Anh thận trọng hỏi
– Vì sao anh không nói cho em?
– Hả?
Không thể nào, cô đã biết rồi sao? Quý Hy hơi khẩn trương vội vàng giải thích: – chuyện này….
– Mọi người đều nói anh như thế thật không chịu được nhưng sao anh còn nhẫn nhịn không giải thích, không phản bác. Anh có biết em nghe được chuyện này xong đã tức giận, buồn bã thế nào không? Vì sao anh không nói cho em?
Nguyên Chỉ Linh chất vấn anh.
Quý Hy nghi hoặc nhìn cô, trong chốt lát không tiêu hóa nổi cô đang nói gì
Anh mua nhà thì sao cô lại buồn bã, khổ sở? Tức giận thì còn có thể hiểu nhưng sao lại không chịu nổi, không chịu nổi cái gì, buồn bã là sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao anh có cảm giác như ông nói gà, bà nói vịt.
– Em đang nói chuyện gì thế?
– Anh còn muốn lừa em sao? Em đều biết cả rồi.
Cô biết cái gì chứ
Quý Hy nhăn mặt không nghĩ ra được đâu là đáp án.
– Em biết được cái gì? Anh không nhịn được hỏi.
– Em biết những người quanh đây nói anh không ra gì, bảo anh là đồ mặt trắng, ăn cơm nhuyễn, sống bám vào phụ nữ.
Thấy anh vẫn còn giả ngu cô vừa tức giận lại vừa đau lòng, đem tất cả mọi chuyện nói ra.
Quý Hy trừng mắt nhìn, cuối cùng cũng hiểu cô đang nói gì. Thì ra là chuyện này, thế mà dọa anh sợ suýt thì lạy ông tôi ở bụi này mà khai ra chuyện mua nhà.
Anh cảm thấy may mắn chưa được ba giây đã bị nước mắt của cô làm cho sợ hãi, cả người cứng đờ:
– Chỉ Linh?
Anh chân tay luống cuống lau nước mắt trên mặt cô nhưng nước mắt cô lại càng nhiều.
– Chết tiệt. Quý Hy mắng thầm, ôm cô vào lòng.
– Sao thế em? Anh nhẹ nhàng, đau lòng nói: – nói cho anh biết xảy ra chuyện gì, vì sao em khóc? Dù có chuyện gì anh cũng sẽ giúp em giải quyết, mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi.
Anh ôm cô, vỗ nhè nhẹ lưng cô.
– Em rất giận. Nguyên Chỉ Linh khóc nói.
– Tức cái gì?
– Tức bọn họ dựa vào cái gì mà nói anh như thế. Bọn họ không quen anh, không biết anh là người như thế nào sao có thế ăn nói lung tung phỉ báng anh? Cô tức giận khó xuôi mà nắm chặt tay thành quyền.
Ngực Quý Hy nóng lên, hiểu ra tất cả khổ sở, tức giận, buồn bã và nước mắt của cô đều là vì anh. Cô thấy anh bị bất công mà tổn thương, thấy anh bị người đả kích mà khổ sở, tức giận. Đây là cô rất thiện lương cũng thật sự là Chỉ Linh của anh, Chỉ Linh đáng yêu.
Anh thở dài nâng mặt cô lên, cúi đầu ôn nhu hôn cô, sau đó lại hôn lên những giọt nước mắt của cô.
– Miệng mọc trên mặt người ta, người ta thích nói gì chúng ta cũng không cấm được, không cần để ý đến họ là được rồi. Anh ôn nhu dỗ cô.
– Không được, em rất tức. Cô nghẹn ngào nói cho anh, nước mắt lại rơi xuống: – anh biết từ lâu rồi đúng không, sao không nói cho em?
– Chỉ là chuyện trà dư tửu hậu, bát quái nhố nhăng không đáng nhắc đến làm gì. Quý Hy bình tĩnh nói.
– Chẳng lẽ anh không tức giận sao?
– Bọn họ nói không phải là thật, việc gì phải tức? Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cô.
– Chính vì đấy không phải là sự thật nên mới đáng tức giận. Nguyên Chỉ Linh giọng nói khàn khàn nhưng vẫn thấy rõ sự bực tức.
– Vàng thật không sợ lửa.
Anh chỉ nói thế rồi lại cúi đầu hôn cô như muốn làm tiêu tan sự tức giận của cô, nhẹ nhàng, yêu thương hôn cô, một lần lại một lần.
Anh ôn nhu trìu mến làm tiêu tan sự tức giận của cô. Nhưng lúc chiều gặp Ngô Kĩnh Hiền ở công viên, cô bảo vệ Quý Hy mà không nghe lời anh khiến anh kích động gào to với cô. Lúc này những lời nói ấy lại vang lên…
“Anh ta căn bản không thương em mà chỉ đang lợi dụng em thôi”
Cô đương nhiên biết Quý Hy không sống ăn bám vào cô. Cô hoài nghi chính là anh có yêu cô không? Ở bên cô chỉ là lợi dụng cô? Những năm trước là giúp anh chăm sóc ông nội mà bây giờ là để tiếp cận con gái? Vấn đề này lại khiến cô bối rối.
Cô ngẩng đầu lên rời khỏi môi hôn nồng ấm của anh, ánh mắt không xác định nhìn anh.
– Sao thế? Anh hỏi.
Nguyên Chỉ Linh không trả lời anh, cô thoát ra khỏi vòng ôm của anh, ngồi ngay ngắn lại trên so pha, hơi đăm chiêu một chút rồi mới do dự nói:
– Quý Hy, em có thể hỏi anh chuyện này không?
– Tất nhiên. Anh nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô.
– Anh… Cô muốn nói lại thôi, trong lòng hồi hộp.
– Em muốn hỏi cái gì? Không sao đâu. Chuyện gì cũng có thể hỏi, anh không có bất kì bí mật gì giấu em hết. Anh ôn nhu nói.
Nhìn anh, Nguyên Chỉ Linh hít sâu rồi mới hỏi:
– Anh có yêu em không?
Quý Hy trợn mắt há mồm nhìn cô. Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi anh vấn đề này, nhất thời cả người ngây dại.
Anh yên lặng làm cho mặt Nguyên Chỉ Linh trắng bệch nhưng cô cố gượng cười, rồi ra vẻ như không có gì nói:
– Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh không cần thấy miễn cưỡng. Hôn nhân của chúng ta vốn là vì cho Nhân Nhân một mái nhà đầy đủ thôi. Trước khi kết hôn chúng ta đều rõ ràng rồi cho anh không yêu em cũng không sao, chỉ cần anh yêu Nhân Nhân là đủ rồi.
– Chết tiệt! Quý Hy lầm bầm rủa rồi lớn giọng nói:
– Tất nhiên là anh yêu em.
Câu nói này thật bất ngờ khiến Nguyên Chỉ Linh ngây người như phỗng
– Anh yêu em. Anh chân thành nói lại một lần nữa
Cô như ngừng thở không dám tin trừng mắt nhìn anh giống như bị dọa.
Phản ứng của cô khiến cho Quý Hy có chút bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó nâng mặt cô mà hôn một nụ hôn thâm tình.
– Em nghĩ anh và em kết hôn chỉ là vì Nhân Nhân thôi sao.
Anh ngẩng đầu nhìn cô rồi tiếp:
– Em nghĩ anh và hai mẹ con em chen chúc trong căn hộ bé tí, ngủ trên chiếc giường chật chội kia, thậm chí hôn em như thế, mỗi lần có cơ hội bên em không khắc chế được mà áp đảo em, tất cả là vì Nhân Nhân sao?
Không đợi Nguyên Chỉ Linh trả lời, anh nhìn cô lắc đầu.
– Anh kết hôn với em là vì anh không chấp nhận được người đàn ông khác có được em, ngay chỉ là mơ ước thôi cũng không được phép. Cứng rắn muốn đến đây ở là vì muốn biểu thị quyền sở hữu với em, muốn những kẻ kia cút cho xa một chút.
– Không nhịn được có cơ hội đều hôn em, áp đảo em là vì anh kìm lòng không đậu, không thể khống chế tình yêu và dục vọng của mình với em.
– Chỉ Linh, anh không phải là người đàn ông ấm áp, thậm chí còn lạnh lùng. Ngoài công việc không ai có thể khiến anh thấy nhiệt tình nhưng em luôn có cách làm anh không thể khống chết mình.
– Em không làm gì hết.
Nghe anh nói như đang lên án mình, Nguyên Chỉ Linh nhẹ nhàng cãi lại.
– Cái gì cũng chưa làm mà đã có lực sát thương như thế. Bây giờ em đã biết mình có ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào chứ? Quý Hy cười khổ ôm cô vào lòng: – thật ra năm đó anh chắc chắn là mình thích em nhưng không dám chắc đó có phải là yêu. Cầu hôn với em là muốn cho em không đau lòng, nhưng chưa muốn lập tức kết hôn vì anh không muốn khiến em sợ hãi, bất ngờ nhưng chính em lại đột nhiên khiến anh ngã gục.
– Em có làm gì đâu. Cô không nhịn được kháng nghị
– Không có sao? Buổi tối có Nhân Nhân kia, là ai chạy đến phòng ai, ai kêu ai đóng cửa, là ai đột nhiên hôn anh? Anh cúi đầu nhìn cô.
Người đàn ông này có cần thiết phải nhớ rõ ràng chuyện năm năm trước như thế sao? Nguyên Chỉ Linh vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh, mặt ửng đỏ lên.
– Lưỡi bị mèo ăn rồi? Anh cười như không cười nhìn khuôn mặt hồng hồng kia.
– Chuyện lâu như thế ai mà nhớ rõ? Cô tức giận nói.
– Anh nhớ rất rõ ràng, có muốn anh giúp em nhớ lại không? Anh cười xấu xa hỏi.
Nguyên Chỉ Linh hung hãn trừng mắt với anh.
Quý Hy bỗng nhiên nghiên túc lại, khẽ vuốt mặt cô, áy náy nói:
– Năm đó khi ông nội anh mất, thái độ của anh với em rất tồi tệ, anh thật sự rất xin lỗi.
– Anh lúc đó rất đau lòng, cần có cảm xúc để duy trì chính mình, em có thể hiểu, không sao đâu.
Nhớ tới anh khi ấy đầy yếu ớt, đau xót, ánh mắt cô nhu hòa.
– Đúng là anh rất thương tâm nhưng cũng rất tức giận.
– Em biết, anh giận em không chăm sóc ông nội cho tốt.
– Không. Anh nhìn cô chăm chú, thong thả lắc đầu.
– Không? Cô mơ hồ khó hiểu.
Quý Hy cười khổ, ánh mắt nhìn cô có chút xa xôi.
– Năm ấy khi ông nội nói em có người trong lòng, anh rất tức giận. Tuy rằng anh không có tư cách để giận. Là tự anh để em lại Đài Bắc mà không quan tâm, không làm tròn trách nhiệm của một người chồng mới để người khác có cơ hội này. Đối với em chính là tức giận, bị em phản bội. Ngay hôm sau lại nghe tin ông nội mất khiến anh càng không thể tha thứ cho em. Ông nội qua đời thật sự khiến anh rất đau đớn nhưng làm cho anh khó tin và tức giận là đến lúc ấy, anh cũng chỉ nghĩ đến việc em có người khác, lúc ấy anh rất giận bản thân nên đã trút giận sang em.
Dừng một chút Quý Hy thở dài, áy náy nói: – anh thực sự rất có lỗi với em, Chỉ Linh.
Nguyên Chỉ Linh khiếp sợ không nói nên lời. Cô chưa bao giờ biết chuyện này, giống như chưa bao giờ biết khi xưa anh li hôn là vì hiểu lầm. Mà một chuyện khác khiến cô không nói được gì chính là anh nói anh thích cô nhưng không xác định được có yêu cô hay không. Nhưng những gì anh nói thì rõ ràng là anh rất yêu cô, thật ngốc!
– Đồ ngốc. Cô nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, thấp giọng mắng.
– Cái gì? Anh không nghe rõ hỏi lại.
Cô ngẩng đầu mỉm cười rồi nói:
– Em yêu anh.
Quý Hy ngây ngốc, không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn đã được nghe những lời này của cô.
Anh nghĩ mình phải qua một hai năm thậm chí là lâu hơn mới có thể lại được nghe cô nói ba chữ này. Không ngờ….
Anh yết hầu như tắc lại, yêu cầu cô:
– Em nói lại đi
– Em yêu anh
Quý Hy nhắm mặt lại, lại yêu cầu:
– Nói lại nữa đi
– Em yêu anh. Từ “anh” nhẹ nhàng dừng trên môi anh
Đêm nay không khí trong phòng khách bừng bừng như lửa.