- Đứa bé không còn giữ được nữa, làm cái nghề này tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu cảnh thương tâm nhưng hoàn cảnh của cô gái này thật sự rất éo le a, đôi mắt mù loà, dung nhan bị biến dạng, bây giờ đứa bé trong bụng lại bất chợt ra đi, không biết là cô gái này có đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện hay không!
Vị bác sĩ trung niên chợt lắc đầu, khẽ thở dài ngao ngán một hơi, ông trời quả thật biết cách trêu người!
Cảnh Hạ Kiều đáy mắt không khống chế khỏi một tầng hơi nước, cô vốn là kiểu người nhạy cảm, vậy nên, vừa nghe vị bác sĩ này nói sơ qua, cô liền hiểu được hoàn cảnh của cô gái này đáng thương đến nhường nào..
Đáy mắt Cảnh Thiệu Đình chợt lóe lên một tia dao động.
Hai người vừa đi vào phòng bệnh, liền nghe được tiếng nói yếu ớt của người con gái vọng ra.
- Các người đã cứu tôi sao?
- Đúng vậy.
Cảnh Hạ Kiều không chút do dự đáp lời.
- Đứa bé có phải đã mất rồi không?!
- Đúng vậy.. đã mất rồi..
Cảnh Hạ Kiều ấp úng nhìn Tuyết Hạ Huyên, chỉ thấy sắc mặt cô cơ hồ như việc đứa bé mất chính là sự việc không thể tránh khỏi.
- Lẽ ra các người không nên cứu tôi, cứ để tôi chết đi cho xong, không còn đứa bé tôi có sống cũng như là chết thôi!
Tuyết Hạ Huyên thương tâm nói, đứa bé mất đi, cô sống trên đời cũng giống như là vô nghĩa!
- Các người tránh ra! Tôi muốn chết!! Để tôi chết đi!
Vừa nghĩ đến việc đứa bé chỉ cô đơn một mình nơi suối vàng, tâm tình Tuyết Hạ Huyên chợt kích động, cô la hét ầm ĩ.
- Hạ Kiều, em ra ngoài một lát, để anh nói chuyện với cô ta!
Cảnh Thiệu Đình nhìn Cảnh Hạ Kiều, điềm đạm nói.
Cảnh Hạ Kiều nghe anh nói vậy liền tự giác lui ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.
- Không có đứa bé cô sẽ sống không được sao?! Đáng lẽ ra, không có đứa bé cô càng phải sống tốt hơn!
Cảnh Thiệu Đình nhìn Tuyết Hạ Huyên, đôi môi bạc mỏng mạnh mẽ phun ra vài chữ.
- Làm sao mà sống tốt hơn được đây.. đứa bé như là nguồn sống để tôi sống tiếp.. vậy mà bây giờ.. anh nhìn xem, tôi chẳng còn gì cả.. vừa mù loà, lại vừa xấu xí!
Tuyết Hạ Huyên cười một tiếng đầy tự giễu, đứa bé là nguồn sống của cô, nó mất đi thì ý niệm duy nhất trong đầu cô chính là chết!
Con của mẹ, con thật sự rất thiệt thòi, bị cha của chính mình vứt bỏ, nay lại bị dì ruột của mình hãm hại..
Cảnh Thiệu Đình nghi hoặc nhìn cô, chỉ có thể là bị hãm hại mới ra nông nỗi như thế này.
- Cô bị hãm hại sao?
- Đúng vậy, tệ hơn là bị chính em gái ruột của mình hãm hại! Ha!
Tuyết Hạ Huyên chợt cười khẩy, cô bị chính người có cùng máu mủ hãm hại ha ha!
- Cô nên tiếp tục sống tốt để trả thù chứ cô gái!
Cảnh Thiệu Đình bất chợt nở nụ cười thần thần bí bí.
- Thù hận sao?! Quả thực, tôi luôn đối tốt với cô ta cơ mà?! Vì cớ gì cô ta lại dùng mọi thủ đoạn cướp chồng của tôi, làm tôi phải sống trong cảnh mù loà, làm khuôn mặt của tôi bị biến dạng.. còn nhẫn tâm giết chết cháu ruột của mình! Tôi lúc đó đúng thật quá đỗi ngu ngốc mà! Bị em gái ruột của mình đâm một nhát sau lưng mà chẳng hề hay biết, nhưng bây giờ nói còn có thể làm được gì nữa? Mắt tôi cũng không thể nhìn thấy, khuôn mặt không thể khôi phục lại như ban đầu, con của tôi cũng không thể sống lại!
Tuyết Hạ Huyên vẫn luôn không hiểu, cô vẫn đối với Tuyết Hạ Vy rất tốt, chẳng phải những món đồ trang sức, gấu bông, sô cô la, đồ ăn.. cô nhận được đều trao lại hết cho cô ta hay sao?
Vì cớ gì lại cướp đi người đàn ông cô yêu, vì cớ gì lại làm cho đôi mắt của cô bị mù loà, vì cớ gì lại làm cho khuôn mặt cô ở trở nên xấu xí kinh tởm, vì cớ gì lại nhẫn tâm giết bỏ con của cô, cũng là cháu ruột của cô ta?
Rốt cuộc là vì cớ gì?
- Tôi có thể giúp cô!
Cảnh Thiệu Đình nghe cô kể lại sự việc, tâm có phần hơi dao động, sau đó liền nhanh chóng tiếp lời.
- Giúp?!
Tuyết Hạ Huyên nghi hoặc hỏi lại, anh ta muốn giúp cô?