Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Người đàn ông kia là cậu?” Cố Tuyết Vi không cam lòng đặt câu hỏi, chẳng lẽ người đàn ông kia là đứa bé?
Hạ Tiểu Khê hiếm khi tư duy nhanh nhẹn: “Đứa bé là con của bạn thân tôi, hôm nay tôi đi massage trên lầu khách sạn, bất ngờ gặp phải Mai Mai, vì công ty cô ấy tạm thời có chuyện, nên hy vọng tôi tới phòng này tắm cho đứa bé, giữ nó, không cho nó chạy loạn.”
Sắc mặt Tiêu Dự cũng dần hòa hoãn: “Tiểu Khê, là thế thật mà phải không?”
“Dĩ nhiên! Chẳng lẽ em là tên biến thái, ở chung phòng với một đứa bé còn có thể làm gì? Ngược lại là hai người, sao biết tôi ở trong phòng này?”
“Chị, chúng tôi xuất hiện trong phòng chị cũng vì lo cho chị, sợ chị bị người ta quấy rối, khinh bạc, dù sao ngày mai là hôn lễ của chị và anh Tiêu Dự, trước giờ phút quan trọng không cho phép chút không may nào.” Lại nghĩ tới tình hình kích thích đến mức tận cùng của cô ta và Tiêu Dự, cô ta càng quyết tâm cướp Tiêu Dự từ trong tay Hạ Tiểu Khê!
Hạ Tiểu Khê mỉa mai: “Vậy thì phiền em gái đây suy nghĩ cho tôi rồi. Nếu không có chuyện người, mời hai người đi về, tôi còn phải chăm sóc đứa bé!”
Tiêu Dự và Cố Tuyết Vi bị “bạn thân” mời đi ra ngoài, vào phòng, Hạ Tiểu Hi chợt nhớ lại, sắc mặt đứa bé kia hình như không tốt lắm, chẳng lẽ là bị cảm?
Cô chạy vào phòng tắm, sau đó ôm đứa bé từ trong bồn nước lạnh ra.
“Bẩn chết được! Mau buông tôi ra!”
Bé trai trong ngực cô không ngừng kêu la.
Cô bẩn lắm sao? Không có mà…
“Ngoan, mau lau khô người, nếu không sẽ lạnh. Nói cho chị, anh trai vừa ở trong phòng tắm đâu? Tại sao không thấy?”
Cô cọ chóp mũi vào mái tóc đen mềm mại của đứa bé, chọc cho đứa bé gấp đến độ giậm chân.
“Đã nói với cô đừng đụng tôi! Mau thả tôi xuống!”
Hình dáng bé trai trợn trắng mắt tức giận lúc này rơi vào trong mắt Hạ Tiểu Khê tựa như đang đáng yêu nũng nịu.
“Em nóng lắm nha! Có phải sốt rồi không?” Hạ Tiểu Khê cầm khăn tắm trùm lên bé, ôm tới giường, cô sờ đầu đứa bé, sờ xuống dưới, thân thể cô bắt đầu nóng lên.
Đứa bé ung dung thản nhiên đẩy tay Hạ Tiểu Khê ra, thấy mặt cô ửng đỏ, không nhịn được lấy tay sờ trán, sau đó lại lập tức rút tay về, không ngừng lau chùi trên khăn tắm của mình.
“Người phụ nữ đáng chết!” Bé mắng, đang muốn nhẫn tâm rời đi, nhưng không nghĩ tới người phụ nữ nóng đến mơ hồ kia còn tốt bụng muốn đo nhiệt độ cơ thể cho bé.
Tác dụng thuốc dần tản đi, sau đó, cả người Hạ Tiểu Khê mệt lả vô lực, lảo đảo ngủ mê man.
Đêm đã khuya, gió ngoài cửa sổ thổi rèm, khẽ thổi lên người bọn họ, đứa bé bị người phụ nữ ôm chặt vào trong ngực, khó mà chạy thoát.
Hơi thở phụ nữ phả lên gò má non nớt của bé.
“… Thật phiền!”
Đứa bé khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng ông cụ non.
Tiếp đó nhức đầu xoa xoa đầu, mặt đầy chê bai nhìn người phụ nữ ôm chặt mình, chết không buông tay này!
Hôm sau, Hạ Tiểu Khi từ trong khó chịu mỏi eo đau lưng tỉnh lại, vừa mở mắt liền phát hiện dường như hai tay mình đang ôm một thứ nóng bỏng bóng loáng, cô không xác định sờ lên trên, cái gì? Sao cảm giác giống như eo của một người đàn ông to lớn? Cô khẽ hí mắt.
Một khuôn mặt anh tuấn như thiên thần chợt xuất hiện trong tầm mắt cô.
Nhưng cô nhớ rõ ràng, tối qua người ngủ cùng cô là một đứa bé, sao vừa mở mắt người bên cạnh lại biến thành một người đàn ông rồi?
Hơn nữa còn là một người đàn ông có gương mặt như hoa đào, anh tuấn đến mức không thể tả được?!
Cô lặng lẽ rút tay mình đặt trên người anh về, nhưng rón ra rón rén di chuyển, tại sao cô luôn cảm thấy chỗ nào quái lạ, cô cúi đầu nhìn ngực trống rỗng của mình.
Hỏng bét, áo ngực của cô đâu?
Cô quét mắt nhìn trên giường, áo ngực màu vàng nhạt lại bị thân thể to lớn kia đè lên.
Cô tiến lên, đưa tay ra định nhẹ nhàng lấy áo ngực từ dưới người người người đàn ông. Mắt thấy áo ngực được kéo ra từng chút từng chút, đang lúc thắng lợi trong tầm mắt, bàn tay thanh tú đẹp đẽ của cô bị một sức lực dùng sức kéo, còn cô cũng theo đó mà nghiêng về trước, cả người ngã lên nửa thân trần của mỹ nam.
Đôi mắt thâm thúy như hố sâu lóe lên tia sáng.
“Muốn làm gì?!” Giọng anh lạnh như băng, ánh mắt khinh thường, không giận tự uy tựa như đế vương.
Rõ ràng không muốn làm gì, bị anh hỏi vậy, Hạ Tiểu Khê thiếu chút nữa cho là mình vừa phạm tội.
“Tôi… Tôi muốn lấy lại đồ của tôi ——” Hạ Tiểu Khê hàm hồ không rõ chỉ chỉ áo ngực bị anh đè dưới người.
Mày kiếm của anh khẽ cong, tựa như nhạo báng: “Lấy lại B của cô?”
Anh cầm áo ngực cô, giơ tới trước mắt cô, lại bị cô đoạt mất! Hạ Tiểu Khê xấu hổ nói: “Không được sao? Anh được cm, cũng không cho phép tôi B?!” Cô tức giận liếc thứ khó mà miêu tả trong đùi anh.
Dám cười nhạo cô, hừ! Cho anh tức chết!
Mặt anh vốn cao ngạo lạnh lùng cũng đen xuống trong nháy mắt này.
“Cô chắc chắn?!” Rõ ràng đáp trả cũng không quá đáng, mà người phụ nữ đáng chết này đang gây hấn với uy nghiêm đàn ông của anh.
Anh thật sự rất ghét tiếp xúc thân thể với người khác phái, nhưng trước mắt, anh để tâm hơn là một người phụ nữ may mắn được “ngủ” với mình cả đêm lại có lá gan đi khiêu khích uy nghiêm đàn ông của anh?
Giọng anh áp người: “Bây giờ tôi không ngại lập tức nắm tay dạy cô đo lớn nhỏ!”
Không kịp kêu lên, một giây sau, tay cô đã bị anh nắm lấy, trượt xuống thân thể đàn ông đang phơi bày, mắt thấy sắp đến vị trí được khăn tắm màu trắng bao trùm kia —— mà giữa khăn tắm nhô ra một hình dáng thật cao, cô đỏ mặt tới mang tai!
Hạ Tiểu Khê bị dọa sợ thiếu chút nữa nhảy xuống giường, cô rút tay về, phút chốc, một tin tức đáng sợ như chớp đánh vào đầu cô.
Hôm nay là cô kết hôn!
Sờ túi, chỉ có một tờ giấy đồng nhăn nhúm lẻ loi nằm trong túi tiền.
Mà nơi này cách nhà cô chặng đường phút, đón xe cũng phải hơn mấy chục, mắt hạnh của cô lóe lên, phát hiện bóp da màu đen trên tủ đầu giường, cô nhanh chóng cầm lấy bóp da, móc ra tờ bên trong.
“Anh đẹp trai, kỹ thuật của anh tối qua cũng chỉ trị giá nhiêu đây tiền.” Cô ném tờ đồng lên người anh: “Còn đồng này, coi như là tiền anh cho tôi để tôi ém miệng, nhận khoản tiền này, tôi đảm bảo tuyệt đối không nói bí mật ngắn nhỏ mềm của anh cho người thứ ba biết!”
Hạ Tiểu Hi dùng đồng của mình đổi tờ đồng trong túi Lệ Diệu Xuyên.
Tiền giấy đến tay, Hạ Tiểu Khê nhanh chân chạy, cửa đóng ầm, tròng mắt mị hoặc như ngôi sao của người đàn ông trên giường nguy hiểm nheo lại.
Ngắn, nhỏ, mềm?
Hay lắm! Hay lắm!