Chương
Đường Bảo Khiết xây xẩm mặt mày, cô đào đâu ra nhiều tiền vậy cơ chứ. Cô suy nghĩ một chút rồi lại thay đổi giọng điệu.
“Như vậy đi. Nếu anh đưa cho tôi bảng chữ mẫu này thì nợ nần lần trước xem như xí xóa.”
“Hơn nữa sau này tôi đồng ý giúp anh một việc. Tất nhiên việc đó không thể trái với nguyên tắc của tôi.”
Triệu Nam Thiên gãi gãi cằm suy nghĩ, đề nghị này khá tốt, mình vào tổ chức Cửu Vinh rồi sau này còn có phải nhờ đến sự giúp đỡ của Đường Bảo Khiết. Tất nhiên điêu quan trọng nhất là bởi vì lần trước giúp Khương Bích Kiều nên anh còn đang mắc nợ cô ta. Nếu không bị một ma nữ như Đường Bảo Khiết tối ngày nhìn chằm chằm làm anh cảm thấy rất mất tự nhiên.
Nếu không phải bắt buộc, anh thậm chí còn không muốn nhìn thấy người phụ nữ này nữa.
Studio sắp khai trương rồi, hơn nữa anh cũng đã đồng ý hợp tác với Vu Chiến để kiếm tiền, tốt nhất không nên làm liên lụy đến anh ta thì hơn.
“Xin lỗi, tôi rất cần tiền.” Triệu Nam Thiên trực tiếp từ chối.
“Đồ con buôn.” Đường Bảo Khiết bu môi nói.
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh thế nhưng có thể bán được bao nhiêu tiền thì tôi không dám đảm bảo.”
Nam Thiên khoát khoát tay: “Tôi mặc kệ mấy chuyện khác. Tóm lại trong vòng ba ngày cô phải cho tôi tin tức.”
Đường Bảo Khiết chửi thầm. Thằng cha này rất ra dáng ông chủ vung tay chỉ việc nhưng mà lại rất tin tưởng mình nữa chứ.
Suy nghĩ một chút cô nghi ngờ hỏi: “Triệu Nam Thiên anh cần tiền gấp làm gì vậy? Định chạy trốn hả?”
Cô càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng nên vội vàng nói: “Tôi cảnh cáo anh nhiệm vụ của Cửu Vinh ngày mai anh sẽ chính thức vào nhóm, nếu anh dám bỏ dở giữa chừng tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
Nam Thiên rất khâm phục sức tưởng tượng của người phụ nữ này: “Yên tâm đi, tôi vẫn còn nhớ, ngày mai đúng giờ sẽ đưa tin.”
Đường Bảo Khiết hài lòng gật đầu: “
Vậy còn tạm được!”
Vừa nói cô vừa lấy ra một túi tài liệu từ phía sau: “Đây là tất cả tài liệu anh cần vào ngày mai, trong đó có là tất cả các giấy tờ chứng minh thân phận giả, chúng có thể sẽ bị kiểm tra nhưng tôi †in với năng lực của anh vượt qua vòng phỏng vấn là hết sức dễ dàng.”
Khi Triệu Nam Thiên về nhà thì phát hiện Lý Khả Hân không có ở đây.
Nam Thiên thay đổi ánh mắt hỏi: “Lý Khả Hân về rồi à?”
Tô Mục Tuyết ngồi gác chân lên bàn trà ăn trái cây. Đôi chân cô nhẹ nhàng đong đưa, dưới ánh đèn đôi chân trơn bóng giống như ngà voi, nuột nà như sứ, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Anh liếc mắt một cái rồi vội vàng quay mặt đi.
Triệu Nam Thiên cảm thấy người phụ nữ này có một sức quyến rũ khó nắm bắt, tất cả mọi nơi trên cơ thể, chỉ cần lộ ra một chút cũng dễ dàng làm người ta khó kiềm chế.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, cô ở trong nhà càng lúc càng tự nhiên. Đôi khi cô còn mặc cả đồ ngủ từ trong phòng chạy ra.
Triệu Nam Thiên đột nhiên cảm thấy cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng có ngày anh bị ép cho phát điên mất.
Đây là người vợ hợp pháp của anh thế nhưng anh không được đụng vào, thậm chí nhìn nhiều một tí cũng phải cẩn thận đề phòng, đây không phải là tra tấn người ta hay sao?