Chương
Tô Mục Tuyết gật đầu, sau đó nhìn Lý Khả Hân hai mắt đỏ hoe nói: “Khả Hân, em đừng vội trở về, để bọn họ ở đây giải quyết rõ ràng đã, em đi vào ngồi với chị.”
Triệu Nam Thiên đầu óc muốn nổ tung, rốt cuộc chuyện này cũng đến hồi kết thúc, cô ấy nghĩ sao lại gọi Lý Khả Hân vào trong nhà ngồi?
Lý Khả Hân vừa mới cùng anh Lý gây náo loạn một lúc vốn không được tự nhiên, thật đúng là bây giờ không biết phải đi đâu.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Triệu Nam Thiên cô ta vội vàng từ chối: ‘Chị Tô, được rồi mà, em không sao…”
Tô Mục Tuyết có chút không đành lòng: “Em vào trong ngồi đi, chị lấy thuốc cho cho em bôi, nhìn xem này mặt sưng hết lên rồi.”
Sau đó, cô trừng mắt nhìn Triệu Nam Thiên: “Anh đang nhìn cái gì vậy?
Vào đi!”
Triệu Nam Thiên không hề nóng nảy ngoan ngoãn đi ở phía trước.
Lý Khả Hân vịn tay Tô Mục Tuyết cũng đi vào theo.
Chị dâu cả lúc này mới bước tới: “Được rồi, chị dâu Lý, chị cũng đừng khóc nữa, nếu Nam Thiên thật sự muốn làm vậy đã để cho cảnh sát bắt chị đi từ lâu rồi!”
Chị Lý lau nước mắt: “chị dâu cả, trước đây đều là tôi khốn nạn, tôi sai TOI Chị dâu cả trong lòng thoải mái, vẻ mặt trước giờ chưa từng thỏa mãn như thế.
Cô ta từng nghĩ rằng Triệu Nam Thiên từng là quân nhân hàng đầu trong năm năm nhưng cuối cùng, anh ta không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ việc đi linh cả.
Thật bất ngờ, thăng nhóc con này không phải lăn lộn uổng công.
Đội trưởng Đội điều tra tội phạm cũng không phải là một lãnh đạo nho nhỏ nữa.
Khá lắm, chỉ một cuộc điện thoại là có thể giải quyết mọi vấn đề?
Trong lòng thầm nghĩ, sắc mặt càng thêm đắc ý.
Anh cả không có những suy nghĩ này, nói: Đừng nói những chuyện đó nữa. Tóm lại, nhà họ Triệu chúng tôi không nợ chị cái gì. Chị trong lòng có thể hiểu được. Việc lần này coi như xong, về sau đừng có đến tìm chúng tôi náo loạn nữa!”
Anh Lý thở phào nhẹ nhõm: “Anh cả, chị dâu cả, thực sự cám ơn nhiều.”
Chị dâu cả không vui: “Cái gì mà việc này coi như xong?”
Anh Lý và Chị dâu Lý sắc mặt trở nên cứng đờ: ‘Vậy thì…’ Chị dâu cả nói tiếp: “Lúc trước không phải Nam Thiên đã nói, khi hết hạn hợp đồng sẽ không gia hạn tiếp nữa. Tôi cũng nói như vậy, còn hai tháng nữa, chúng tôi không đuổi hai người nên không cần phải vôi, cứ nhìn xem mà sắp xếp đi!”
Chị dâu Lý khóe miệng mấp máy, muốn cầu xin lòng thương xót, nếu không cần chuyển đi là tốt nhất.
Nhưng trong thâm tâm chị ta biết, hôm nay đem chuyện này náo loạn lớn như vậy hoàn toàn xúc phạm đến người nhà họ Triệu.
Dù có da mặt dày đến đâu, chị ta cũng ngại không mở miệng được nữa.
Trò khôi hài này đến đây kết thúc.
Trên đường về, nhiều người đã chỉ †ay vào mặt anh Lý và chị dâu Lý, mà nói chị ta là cái đồ vong ân phụ nghĩa kèm rất nhiều từ ngữ khó nghe.
Những năm gần đây, nhà họ Triệu không ít giúp đỡ vợ chồng này nhưng hai người lại lấy oán báo ân, quả thật là loại người không ra gì.