Chương
Bạch Thảo Phương không cam lòng giải thích: “Bây giờ nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà, đến ngày mai là tôi có thể điều chỉnh tốt.”
Triệu Nam Thiên quay đầu hỏi: “Cách nói thế này, bản thân cô có tin không?”
Bạch Thảo Phương nửa tin nửa ngờ: “Vậy chúng ta thế này… có hữu dụng không?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Đương nhiên hữu dụng, hai người ở bên nhau đã lâu sẽ có hơi thở vô cùng ăn ý.”
“Nói phổ biến ra hơn một chút, đó chính là tướng phu thê.”
“Thật ra vợ chồng hay người yêu, người nhà, thậm chí là bạn bè, một khi ở chung đã lâu thì trên người sẽ có tác phong sêm sêm nhau, cũng không phải biểu hiện ở tiếng nói cử chỉ, mà còn ánh mắt, thần thái, ngữ khí, đủ loại chỉ tiết nữa.”
Bạch Thảo Phương dần dần có hứng thú: “Làm sao anh biết rõ thế?”
Triệu Nam Thiên như nhớ lại hồi ức: “Trước kia chúng tôi từng tiến hành khóa huấn luyện tương tự, để đánh vào một tập đoàn tội phạm rất rất.”
Bạch Thảo Phương truy hỏi đến cùng: “Anh tham gia à?”
“Tất nhiên!”
“Vậy anh nói tôi nghe chút đi, mấy người huấn luyện thế nào?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Thật ra phương pháp và mánh khóe cũng không có gì đâu, chẳng qua chúng tôi phải đặc biệt hơn một chút.”
“Vì chúng tôi vào vai vợ chồng nên huấn luyện được khép kín toàn bộ, suốt nửa tháng, hai người cả ngày chỉ ở bên nhau, không tiếp xúc với người ngoài, nói chuyện phiếm cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, thậm chí buổi tối còn ngủ trên cùng một giường.”
Bạch Thảo Phương che miệng lại: “Gì cơ? Còn phải ngủ chung?”
Triệu Nam Thiên nhìn cô ta một cái: “Thế cô nghĩ sao? Tôi không biết hình dung tình huống nằm vùng cho cô biết kiểu gì nữa, giống như bên cạnh có vô số ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình!”
“Bất cứ lúc nào ở đâu, thậm chí ngay cả thả lỏng tay để ngủ, cô cũng không dám buông lỏng!”
“Vì cô căn bản không biết sẽ có một đôi mắt, một đôi lỗ tai đang ở đâu lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của mình!”
“Nếu chỉ cần hơi sai sót, vậy không chỉ hại chính cô, thậm chí còn liên lụy đến bạn diễn nữa!”
“Đương nhiên, chúng tôi huấn luyện cũng không xấu xa như cô nghĩ dâu, nhưng cũng chắc chắn không phải chơi chơi như các người thế này!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thấy Bạch Thảo Phương không nói lời nào, Triệu Nam Thiên bỗng trịnh trọng hơn rất nhiều.
“Cho nên, Bạch Thảo Phương, tôi không đùa với cô đây. Tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc suy nghĩ kiến nghị của tôi, đổi một trinh sát có kinh nghiệm phong phú hơn để phối hợp với tôi.”
“Tôi có thể nói với cô một cách chắc chắn, từ khoảnh khắc ngày mai chúng ta ra tới sân bay, nhất định sẽ có người âm thầm quan sát, chúng ta không có cách nào phán đoán đôi mắt nào là người của tổ chức!”
“Nếu, tôi nói nếu như.”
“Nếu ngày mai chúng ta có bất kỳ sơ hở gì, người của tổ chức sẽ không xuất hiện!”
“Cô nghĩ tới không? Bên phía chúng †a bắt đầu hành động trước, lỡ như để lộ thông tin gì, tổ hành động chắc chắn cũng bị ảnh hưởng.”